Chương trước
Chương sau
Kim Đản Đản: Phật pháp này ta học mà còn cảm thấy khó hiểu, tiểu yêu tinh này thật đúng là lợi hại.

Nàng cố gắng đứng lên, Hồ Tiểu Tiên lại ngồi ở trên đùi nàng.

Nàng ta hà hơi vào khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản: “Tiểu công tử, chàng theo Tiên Nhi đi!”

Kim Đản Đản xụ mặt: “Không được, ta phải đi Tây Thiên thỉnh kinh!”

Hồ Tiểu Tiên híp đôi mắt lại, lộ ra hai cái răng nanh, hung dữ nói: “Tiểu hòa thượng, nếu ngươi không theo, ta liền hạ dược ngươi. Để ngươi tự nhìn xem mình phát hỏa như thế nào!”

Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tối sầm lại, muội tử ngươi được lắm!

Nàng sợ tới mức không sao dám phản kháng, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Giọng nói của Hồ Tiểu Tiên trở nên dịu dàng lại, trong mắt như chứa nước xuân nhìn nàng: “Như vậy mới ngoan!”

Tay nàng ta lướt qua ngực Kim Đản Đản, khen ngợi: “Cơ ngực vừa vặn, bổn Tiểu Tiên không thích cơ ngực luyện quá mức rắn chắc, chàng như vậy mới hoàn mỹ!”

Kim Đản Đản bắt lấy tay nàng ta, trong đôi mắt đẹp cố gắng hết sức áp chế lửa giận: Muội tử, ta là nữ nhân. Đó không phải là cơ ngực, là ngực, được chứ?

“Tiểu công tử đừng thẹn thùng!” Hồ Tiểu Tiên thổi khí vào người Kim Đản Đản, sau đó liền muốn duỗi tay kéo quần nàng.

Hai tay Kim Đản Đản nắm chặt quần, trong lòng thầm rơi nước mắt như muốn ngược dòng thành sông.



Con khỉ chết tiệt, còn không mau tới cứu giá!

Tức phụ của ngươi sắp bị nữ nhân khác ngủ rồi đây này!

Hồ Tiểu Tiên phun ra một làn khói màu hồng phấn vào người nàng, sức lực Kim Đản Đản trở nên yếu đi rất nhiều, cả người mềm như bông!

Hồ Tiểu Tiên nhẹ nhàng kéo vạt áo trên ngực nàng. Nàng giống như một quả trứng gà đang bị bóc vỏ, trắng trắng mềm mềm.

Tiểu Đậu Đậu kia sắp bị thấy rồi!

Kim Đản Đản xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp người khác, sắc mặt nàng đỏ ửng, trong mắt tràn ra sương mù nhè nhẹ.

“Tiểu công tử, chàng thật đẹp!” Hồ Tiểu Tiên dừng lại động tác, liếm gương mặt Kim Đản Đản.

Sắc mặt Kim Đản Đản như bị thiêu đến đỏ bừng, rất muốn đá văng muội tử này, nhưng lại không có sức lực!

“Sột soạt ——” Âm thanh quần áo bị kéo xuống vang lên.

Tiểu Đậu Đậu lộ ra ngoài.

Cùng lúc đó, ‘Ầm ——’ một tiếng, cửa động đồng thời bị người ở bên ngoài đánh mở.

Một con khỉ vàng khí phách, tựa như thiên thần xuất hiện ở trước mặt Kim Đản Đản.



Ngộ Không không nói hai lời, cầm lấy gậy trong tay đánh bay Hồ Tiểu Tiên đang ở trên người Kim Đản Đản đi.

Kim Đản Đản nhìn thấy hắn, nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống đầy mặt, không biết một nguồn lực từ đâu ra giúp cho nàng đứng dậy nhào vào ngực Ngộ Không.

“Hu hu hu ~Không Không, vi sư sợ quá, thiếu chút nữa vi sư khó giữ được trong sạch rồi!” Kim Đản Đản nước mắt nước mũi tèm lem cọ lên người Ngộ Không.

Thân thể Ngộ Không có chút cứng đờ, hoàn hồn lại vỗ lưng Kim Đản Đản an ủi: “Sư phụ đừng khóc, có con ở đây!”

Kim Đản Đản vươn tay ôm lấy cổ hắn, giống như một con gấu koala treo trên người hắn: “Không Không, con đi đâu cũng phải mang theo vi sư được không?”

Ngộ Không khẽ nhíu mày: “Ừm!”

“Khụ khụ!” Hồ Tiểu Tiên bò lên, khó chịu ho khan.

Nàng ta nhìn hai sư đồ ôm nhau, làm sao cũng thấy kỳ quái.

Con ngươi màu vàng của Ngộ Không liếc mắt nhìn Hồ Tiểu Tiên một cái, liền cầm gậy lên đánh nàng ta.

Hồ Tiểu Tiên bị đánh oa oa kêu to, không ngừng kêu Kim Đản Đản xin tha: “Tiểu công tử, chuyện này vốn dĩ là ngươi tình ta nguyện, ta cũng là vì tốt cho chàng mà!”

Kim Đản Đản thờ ơ, nàng vốn không hề nguyện ý được chứ?

Hồ Tiểu Tiên thấy Kim Đản Đản không để ý tới nàng ta, nàng ta tiếp tục ồn ào: “A ~ Tiểu công tử, chàng thật nhẫn tâm, mới vừa rồi rõ ràng chàng cũng rất hưởng thụ mà!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.