Lão già bắt buộc phải buông Kim Đản Đản ra. Kim Đản Đản yếu ớt sắp ngã xuống đất, Lãnh Mạc Tà lập tức ôm nàng vào trong lòng.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, hắn vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng.
Lão già cắn đầu lưỡi, phun ra một búng máu trên mặt đất, nhanh chóng chảy xuống đầm nước màu đỏ kia.
Máu và đầm nước màu đỏ hòa vào nhau làm một, ngay lập tức đất rung núi chuyển, phía trên sơn động rơi xuống đá vụn.
Lão già phát ra âm thanh kỳ quái: “Vù vù ~ đúng là một tiểu cô nương thiện lương, máu lại ngon và tinh khiết như thế, không hổ là nữ tử cực phẩm có bát tự thuần âm.”
Lãnh Mạc Tà nhìn về phía lão già, ánh mắt rét lạnh: “Ngươi đáng chết!”
“Huyết kiếm của lão phu cuối cùng cũng hấp thu được máu của chín mươi chín nữ tử thuần âm rồi, nó sẽ phá tan phong ấn, không ai có thể giam cầm lão phu, vù vù!” Lão già ngửa mặt lên trời cười cuồng vọng.
Vừa dứt lời, từ trong đầm nước kia xuất hiện một âm thanh nứt ra, một thanh kiếm màu đỏ vọt lên, quanh thân tản ra luồng khí màu đen.
Đầm nước màu đỏ lập tức vọt vào thanh huyết kiếm, sau khi đầm nước khô cạn lộ ra xương trắng vụn bị nước hồ che giấu nhiều năm.
Xương trắng nhiều đến nỗi không thể đếm được, có thể tưởng tượng đầm nước kia chính là một hồ máu.
Nếu Lãnh Mạc Tà tới chậm một bước thì sợ là Kim Đản Đản đã…
Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342723/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.