Chương trước
Chương sau
Lão già bắt buộc phải buông Kim Đản Đản ra. Kim Đản Đản yếu ớt sắp ngã xuống đất, Lãnh Mạc Tà lập tức ôm nàng vào trong lòng.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, hắn vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng.

Lão già cắn đầu lưỡi, phun ra một búng máu trên mặt đất, nhanh chóng chảy xuống đầm nước màu đỏ kia.

Máu và đầm nước màu đỏ hòa vào nhau làm một, ngay lập tức đất rung núi chuyển, phía trên sơn động rơi xuống đá vụn.

Lão già phát ra âm thanh kỳ quái: “Vù vù ~ đúng là một tiểu cô nương thiện lương, máu lại ngon và tinh khiết như thế, không hổ là nữ tử cực phẩm có bát tự thuần âm.”

Lãnh Mạc Tà nhìn về phía lão già, ánh mắt rét lạnh: “Ngươi đáng chết!”

“Huyết kiếm của lão phu cuối cùng cũng hấp thu được máu của chín mươi chín nữ tử thuần âm rồi, nó sẽ phá tan phong ấn, không ai có thể giam cầm lão phu, vù vù!” Lão già ngửa mặt lên trời cười cuồng vọng.

Vừa dứt lời, từ trong đầm nước kia xuất hiện một âm thanh nứt ra, một thanh kiếm màu đỏ vọt lên, quanh thân tản ra luồng khí màu đen.

Đầm nước màu đỏ lập tức vọt vào thanh huyết kiếm, sau khi đầm nước khô cạn lộ ra xương trắng vụn bị nước hồ che giấu nhiều năm.

Xương trắng nhiều đến nỗi không thể đếm được, có thể tưởng tượng đầm nước kia chính là một hồ máu.

Nếu Lãnh Mạc Tà tới chậm một bước thì sợ là Kim Đản Đản đã…

Lãnh Mạc Tà nghĩ vậy thì trong lòng có một chút hoảng loạn, sau đó khóe miệng hơi gợi lên một độ cong quyến rũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Huyết kiếm bay qua chỗ lão già, chặt đứt xích sắt trên người lão.



Sau khi lão ta được tự do thì ngửa mặt lên trời kêu lên: “Vù vù —— không ai có thể giam cầm lão phu, sớm muộn gì lão phu cũng sẽ hủy diệt thế giới này.”

Lão chạy ra khỏi sơn động, đây vốn là nơi giam cầm lão. Sau khi lão già chạy thoát thì trời rung đất chuyển, sơn động bắt đầu sụp đổ.

Lãnh Mạc Tà liếc nhìn tiểu nữ nhân trong lòng ngực, mở ra phòng ngự, ôm nàng bay ra sơn động.

“Vù vù —— cuối cùng thì lão phu đã nhìn thấy ánh mặt trời!”

Lão già giống như một tên bệnh tâm thần, chạy loạn giữa các tòa núi.

Trong tay lão già còn dẫn theo một con hươu sao đang giãy giụa, lão già lập tức cắn cổ hươu sao, hút máu của nó.

Tô Ngự Phong thăm dò bay lại đây, thấy được lão già bị thả ra, sau đó hắn thấy Lãnh Mạc Tà liền chỉ trích: “Quỷ Vương, vậy mà ngươi lại thả tên ma đầu Lý Thủy Tra này ra!”

Lãnh Mạc Tà liếc nhìn hắn ta một cái, không nói gì, bây giờ hắn chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để chữa khỏi cho nữ nhân ngu xuẩn này.

Tô Ngự Phong thấy Lãnh Mạc Tà không để ý tới hắn, một mình đuổi theo Lý Thủy Tra: “Ma đầu, để mạng lại!”

Lý Thủy Tra quay đầu nhìn lại, cười âm hiểm: “Vù vù ~ nam tử thuần dương, lão phu thích nhất đấy!”

Hai người lao vào đánh nhau, móng tay của Lý Thủy Tra cào vào da của Tô Ngự Phong, miệng vết thương biến thành màu đen, đang không ngừng lan ra xung quanh…

Thần trí của hắn có chút mơ hồ. Lý Thủy Tra bắt được hắn, há mồm cắn hắn hút máu.



Tô Ngự Phong cảm giác được máu tươi đang dần cạn kiệt, nghĩ thầm hôm nay sợ là phải để mạng lại đây.

Đột nhiên, một chưởng mang theo gió lớn quét đến, đánh vào trên người Lý Thủy Tra. Lý Thủy Tra bị đau nên phải buông Tô Ngự Phong ra.

Tô Ngự Phong che lại vết thương ở cổ rồi lùi lại phía sau, kinh ngạc nhìn người đến cứu hắn vậy mà lại là Quỷ Vương.

Lãnh Mạc Tà liếc mắt nhìn hắn một cái: “Còn không mau cút đi, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại làm chất dinh dưỡng sao?”

Khóe miệng Tô Ngự Phong run rẩy, Quỷ Vương này nói chuyện đúng là… Không để lại cho hắn chút mặt mũi nào!

“Đa tạ!”

Sau khi nói xong lời cảm tạ, hắn vội vàng rời đi.

“Vù vù ——” Lý Thủy Tra có chút đề phòng với Lãnh Mạc Tà: “Quỷ Vương, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, việc gì phải xen vào chuyện của nhau!”



Thượng tiên: Một tên lừa tiền ta có họ Lý, ta đặt tên cho hắn là Lý Thủy Tra.

P/s: Ở đây tác giả dùng cách chơi chữ, trong truyện tác giả dùng từ 李水查 nghĩa là Lý Thủy Tra, Tra ở đây có nghĩa là sơn tra hoặc kiểm tra. Nó đồng nghĩa với tên李氵 查, bộ thủy để sau họ Lý nhưng tác giả muốn viết cái tên này cơ李渣 (bộ thủy để trước từ Tra thì biến từ này thành cặn bã). Hihi nói vậy không biết cả nhà có hiểu không nhưng tác giả thâm thúy lắm.

Có phải ta rất xấu xa không?

( Nụ cười bí ẩn ) đừng bao giờ đắc tội ta nha ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.