Nàng hơi nhíu mày: “Ông ơi, ta phải làm gì để giúp ông?”
Ông lão nói: “Tiểu cô nương, ngươi cứ lại đây trước đã. Lúc ngươi đi qua đầm nước này thì trên người sẽ có chút cảm giác đau đớn, nhưng ngươi không có tu vi thì sẽ không bị ảnh hưởng nhiều đâu. Ngươi cứ kiên nhẫn một chút, chỉ cần đi qua là sẽ không sao!”
Kim Đản Đản nhìn ông lão đáng thương phía đối diện, bước một bước chân đi về phía đầm nước màu đỏ.
Vừa tiếp xúc với mặt nước, nàng liền cảm thấy đau đớn đến tận xương, đau đến nỗi nàng theo bản năng rút lại bước chân.
Ông lão thở dài: “Ai ~ tiểu cô nương, nếu ngươi không chịu nổi cảm giác đau đớn này, thì thôi đi, ông lão này đành phải chờ người có duyên đến giúp đỡ vậy!”
Kim Đản Đản khẽ cắn môi, lại bước vào đầm nước màu đỏ một lần nữa, may mà lần này chỉ nơi nào tiếp xúc mới có cảm giác đau. Nàng cắn răng đi đến đối diện.
Khi ở trong nước không biết dẫm vào cái gì mà dưới chân nàng lảo đảo, suýt nữa thì ngã vào đầm nước.
Ông lão lo lắng nói: “Tiểu cô nương, ngươi đi chậm một chút!”
Kim Đản Đản ổn định thân mình, tiếp tục bước đi tới đối diện.
Sau khi rời khỏi đầm nước, sắc mặt của nàng tái nhợt, trên lưng thấm ra mồ hôi.
Nàng lo lắng nhìn ông lão: “Ta phải làm gì để cứu ông?”
Ông lão suy yếu nói: “Sức mạnh của ta bị phong bế, nếu không cũng không bị nhốt tại đây. Người nọ lấy ta để nghiên cứu, chỉ có uống một chút máu thì ta mới có thể khôi phục được sức mạnh. Nhưng ta không chịu thương tổn người khác, vì thế mới bị nhốt ở chỗ này nhiều năm như vậy!”
Ánh mắt hắn liếc nhìn đầm nước màu đỏ kia, không nhìn ra trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
Kim Đản Đản đề phòng nhìn hắn, hút máu không phải đều là tà vật sao?
Nàng nhìn vào đôi mắt của ông lão, đột nhiên tinh thần bị hoảng hốt, ánh mắt mê mang.
Trong đầu có tiếng nói giống như mê hoặc nàng: “Đến gần chút nữa…”
Ánh mắt nàng mê mang như một con rối gỗ đi về phía ông lão, hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì, không biết chính mình đang làm gì.
Nàng đưa cánh tay của mình qua, ông lão cắn tay nàng rồi hút máu, cảm giác đau đớn làm Kim Đản Đản cau mày, nhưng ý thức vẫn không tỉnh táo lại.
Ông lão hút từng ngụm từng ngụm máu của nàng, trên nét mặt tràn ngập hưởng thụ.
Lãnh Mạc Tà đang đánh nhau với Tô Ngự Phong đột nhiên có cảm ứng. Hắn dừng công kích Tô Ngự Phong, nhìn lại nơi Kim Đản Đản mới vừa đứng, hiện giờ nơi đó không còn một bóng người.
Con ngươi của hắn dần dần biến thành màu đỏ, nhanh chóng bay lại đó, nét mặt nghiêm trọng cảm ứng vị trí của nàng.
Đột nhiên trong lòng đau xót, nôn ra một búng máu.
Năm ngón tay chụm lại tạo thành một quả cầu màu xanh thẫm, tấn công vào trận pháp bí ẩn.
Lúc này, Tô Ngự Phong đã đuổi đến đây, một lần nữa ra tay với hắn.
Đôi mắt màu đỏ của Lãnh Mạc Tà nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: “Cút!”
Tô Ngự Phong sửng sốt, động tác chậm lại một chút.
Chờ đến khi phản ứng lại thì Lãnh Mạc Tà đã biến mất tại chỗ.
Mà lúc này, trong sơn động tối đen, Kim Đản Đản giống như một vật chứa đang cung cấp máu cho lão già kia, xung quanh lão già xuất hiện luồng khí màu đen.
Hệ thống quân thử đánh thức Kim Đản Đản, lại phát hiện không có bất kì tác dụng nào. Cậu nôn nóng đi tới đi lui, nếu cậu là một con người thì lúc này đỉnh đầu nhất định ướt đẫm mồ hôi.
Khi Lãnh Mạc Tà xuất hiện thì nhìn thấy Kim Đản Đản có thể ngủm bất cứ lúc nào. Hắn để lại một tia thần thức trong cơ thể nàng, chỉ khi nào sinh mệnh nàng gặp nguy hiểm thì hắn mới có thể phát hiện được.
Mà lúc này nàng đang bị hút máu, thời gian tử vong bị kéo dài nên hắn khó có thể cảm ứng được.
Thân ảnh của Lãnh Mạc Tà nháy mắt lướt qua đầm nước màu đỏ kia, đi đến trước mặt Kim Đản Đản, dùng một chưởng đánh lùi lão già đang hút máu.
*
Thượng tiên: Các ngươi đoán không sai, ông lão này là người xấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]