Nàng chán ghét người yêu kiếp này, không có mùi hương tựa cỏ trúc quen thuộc kia. Hắn độc đoán, máu lạnh, duy ngã độc tôn.
Cái chính là không biết hắn đã chạm vào bao nhiêu nữ nhân!
Trong đầu nàng vang lên giọng nói của hệ thống quân [Ký chủ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ không sống được quá ba tháng!]
Kim Đản Đản khó hiểu nói: “Tại sao?”
Hệ thống quân ho khan một tiếng [Thân thể quỷ vương âm khí quá nặng, sẽ khiến cô càng chết nhanh hơn!]
Giọng Kim Đản Đản rất bình tĩnh: “Ta biết rồi.”
“Có phải hắn đã từng động vào người khác rồi không?” Khi hỏi vấn đề này, nàng đau lòng đến mức thở không ra hơi.
[Xin lỗi kí chủ, không tìm được thông tin gì về quỷ vương.]
Kim Đản Đản cúi gằm mặt, thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài sắp xếp quầy hàng, tốt hơn hết là nàng nên nhanh chóng tìm một nam nhân có bát tự thuần dương đến bảo vệ nàng vậy!
Vừa dọn gian hàng xong, nàng đã chống cằm ngủ thiếp đi.
“Vù vù vù ~”
Một nam nhân khoác bạch y ngự kiếm bay qua, từ trên trời rơi xuống như một vị thần, y phục màu trắng của hắn tung bay theo gió.
Mấy người hóng hớt quỳ xuống đất: “Tiên nhân, là tiên nhân!”
Ánh mắt của người mặc áo trắng Tô Ngự Phong vội vàng lướt qua đám người, rồi dừng ở bên cạnh Kim Đản Đản. (Bởi vì nàng là người duy nhất không quỳ xuống)
Hắn ta hành lễ: “Vị đạo cô này, xin hỏi ngươi có nhìn thấy một luồn khí màu đen chạy đi đâu rồi không?”
Kim Đản Đản nhìn hắn ta dáng vẻ đoan chính, khóe miệng khẽ co giật: “Đạo hữu, ngươi không ngại thì viết ngày sinh bát tự ra, ta bói cho ngươi một quẻ!”
Tô Ngự Phong do dự một hồi rồi vội vàng ghi ngày sinh bát tự ra. Kim Đản Đản tính tính một lúc, ây da, đây không phải là nam nhân có bát tự thuần dương mà nàng đang tìm kiếm sao?
Đúng là đi mòn giày tìm không thấy, lúc có được lại chẳng phí chút công sức nào!
Ánh mắt nàng sáng lên nhìn Tô Ngự Phong, lời nói tràn ngập chính khí: “Công tử, trảm yêu trừ ma là công việc của bần đạo, chúng ta đồng hành với nhau đi!”
Tô Ngự Phong thấy lời nàng nói rất có lý, hắn ta không nỡ từ chối, do dự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Kim Đản Đản đi theo phía sau hắn ta. Hắn ta ngự kiếm bay lên không trung, nàng xấu hổ đổ mồ hôi trên trán. Nàng vẫn chưa bay được, hơn nữa còn chưa có kiếm, càng không có thời gian luyện tập!
Nàng lo lắng quan sát trên mặt đất, nhưng không thể để quý nhân đến tay bay đi mất, liền hét lên với Tô Ngự Phong: “Đạo hữu, ngươi có thể đưa ta cùng đi được không?”
Tô Ngự Phong chưa từng gặp ai mặt dày như vậy, nên đành đồng ý.
May mắn thay, Kim Đản Đản đã trải qua vài kiếp sống, có một chút nền tảng bay bằng kiếm, nhanh chóng nắm giữ được cân bằng.
Hai người bay qua mấy ngọn núi, Tô Ngự Phong nhìn thấy vẻ mặt Kim Đản Đản bình tĩnh, không khỏi có chút sợ hãi, thầm nghĩ: Có lẽ vị đạo hữu này chỉ lười biếng một chút, kỳ thật cũng có chút bản lĩnh!
“Ầm…”
Một luồng khí đen nhanh chóng tấn công họ, thanh kiếm không ngừng chao đảo lắc lư.
Khí đen không tấn công trúng họ, liền biến thành một khuôn mặt dữ tợn ở một khoảng cách xa.
“Đám đệ tử phái Ngự Sơn đáng ghét các ngươi, sao lại bám theo ta không buông!” Khí đen tức giận.
Tô Ngự Phong nhìn hắn đĩnh đạc nói: “Ngươi giết bao nhiêu người, phái Ngự Sơn bọn ta là trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo!”
Khí đen tản ra xung quanh, bốc hơi như khói, tràn ngập mọi ngóc ngách trong ngọn núi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]