Giọt nước trên tóc anh chảy xuống cằm anh rồi rơi vào chóp mũi của Kim Đản Đản.
Mùi hương trên người anh tràn ngập trong không khí, thơm mát như cỏ trúc, làm say lòng người.
Bạch Mặc nhếch môi nở nụ cười hút hồn. Kim Đản Đản hoảng hốt, thầm nghĩ cho dù bây giờ mặt mũi anh bầm dập nhưng nhìn ở khoảng cách gần, gương mặt anh vẫn đẹp trai tinh xảo đến vậy!
Bạch Mặc nhìn cánh môi phớt hồng mọng nước của Kim Đản Đản, còn dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng cọ qua.
Môi tê tê như bị điện giật, mặt Kim Đản Đản hơi đỏ lên, nhịp thở rối loạn.
“Cô nhóc, có được không?”
Giọng nói của anh vang lên, nghe sao mà êm tai và cuốn hút đến thế!
Kim Đản Đản tỉnh táo lại, không khỏi ảo não. Không ngờ cô lại u mê trước Bạch Mặc bị sưng mặt sưng mũi, đúng là choáng luôn!
“Không được!” Cô quay mặt đi, dời mắt sang chỗ khác.
Bạch Mặc khom người sát lại gần cô hơn nữa, hơi thở của anh phả lên mặt cô như có như không: “Cho anh được không?”
Kim Đản Đản lại quay sang nhìn anh, vành tai ửng đỏ. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không! Thể! Bạch Mặc, anh cút xuống cho tôi!”
“Ờ…” Bạch Mặc ngoan ngoãn cút xuống.
Kim Đản Đản cảm thấy không khí đã trở lại, dường như vừa rồi tất cả không khí đều bị anh cướp mất làm cô sắp không thở nổi.
…
Khi Bạch Mặc đưa Kim Đản Đản về nhà thì đã muộn lắm rồi.
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342705/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.