“Cho em thêm một tuần, nếu không thì đừng trách anh vô tình!” Hàn Kiệt xoay người rời đi.
Hàn Nghiên Hi nhìn theo hướng anh ta rời đi, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối khóc thút thít.
Trong lòng cô vô cùng tự trách. Kết cục của nhà họ Hàn đều do cô tạo ra. Nếu không có ngày đó, bây giờ cô cũng sẽ không nhìn thấy ác ma đáng sợ như thế.
Cô siết chặt nắm tay. Vì cha mẹ, cô cần phải nhẫn nại. Cô chỉ hy vọng có một ngày mình được cứu rỗi.
Khi Hàn Kiệt trở về, bọn người Kim Đản Đản đã không còn ở trong phòng bệnh của anh ta, mà chỗ của Bạch Mặc cũng không thấy người.
Trong mắt anh ta xẹt qua một ánh sáng tối tăm: Lâm Tâm Tâm, em chỉ có thể là của tôi!
Hàn Kiệt bị thương tương đối nhẹ, hơn một tuần đã xuất viện. Vết bầm trên mặt nhìn không còn rõ lắm, đeo kính râm là hoàn toàn nhìn không ra.
Kim Đản Đản mới vừa ký hợp đồng với một khách hàng, bán được một căn hộ. Khóe môi Hàn Kiệt nở nụ cười, cổ vũ cô.
“Không tệ, cố gắng nỗ lực. Quán quân doanh số tháng này không ai khác ngoài em!”
Kim Đản Đản nghĩ đến mình sẽ có rất nhiều tiền, trong lòng mỹ mãn. Cô khiêm tốn nói: “Hàn tổng, anh đừng khen tôi, bằng không tôi sẽ không biết bán căn hộ ra sao đâu!”
Hàn Kiệt nhìn lịch làm việc trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đản Đản: “Đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342700/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.