Hàn Nghiên Hi đứng yên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, vui vẻ nhảy tại chỗ.
Thật ra Bạch Mặc chưa nói xong là mình thích Lâm Tâm Tâm. Bởi vì anh lo lắng nên nuốt lời trở về, lúc này mới dẫn đến việc Hàn Nghiên Hi hiểu lầm.
Cô ấy mơ hồ đi theo vào trong, nhìn thấy anh lo lắng, lau nước canh ở trên người một cô gái.
Anh tôn quý như vậy, nhưng nguyện ý khom lưng vì người khác. Tại sao có thể chứ?
“Anh Bạch, chị gái này là ai vậy?” Hàn Nghiên Hi chỉ vào Kim Đản Đản, hỏi.
Bạch Mặc ngẩng đầu nhìn Hàn Nghiên Hi, tốt nhất vẫn không nên để cô gái nhỏ này hiểu lầm nữa. Anh nói: “Cô ấy là Lâm Tâm Tâm, người phụ nữ tôi thích!”
“Vậy thì vừa rồi…” Tất cả đều là lừa cô ấy sao?
“Vừa rồi tôi chưa có nói xong!” Tuy rằng cô ấy trông có vẻ thương tâm nhưng chuyện tình cảm không thể xằng bậy.
Hàn Nghiên Hi rơi nước mắt. Cô quật cường lau nước mắt, đôi mắt khóc như một con thỏ: “Người xấu, anh là người xấu. Chị gái này còn tệ hơn. Em ghét hết hai người!” Cô ấy khóc lóc chạy ra ngoài.
Hàn Kiệt nhìn thoáng qua Kim Đản Đản bên này, trong chốc lát chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì. Anh ta lo lắng chạy ra ngoài đuổi theo Hàn Nghiên Hi.
Bạch Mặc thấy nơi này cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ còn anh và cô nhóc ngu ngốc này. Anh kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, dò hỏi cô: “Bé con, thật ra em thích anh đúng không?”
Kim Đản Đản dùng sức rút tay mình ra nhưng bị anh gắt gao kéo lấy, hoàn toàn không rút ra được.
Bạch Mặc nhìn cô như vậy, cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Anh nghiêng người về phía trước, nâng cằm cô lên, ép cô nhìn anh: “Đừng trốn tránh, hãy nghe theo trái tim mình đi!”
Kim Đản Đản nhìn vào đôi mắt anh. Đó là màu đen khiến người ta trầm mê, giống như đại dương, sau khi rơi vào đó sẽ không thể nhìn thấy bờ nữa. Cô chìm nổi trong đó, không biết đường về.
Bạch Mặc cúi người hôn lên môi cô. Hai đôi môi chạm vào nhau, một cảm giác tê dại như điện giật tràn ngập mở ra.
Môi anh mềm như thạch trái cây. Nhất thời cô quên cả giãy giụa, đắm chìm trong đó.
Nụ hôn lưu luyến ngừng hẳn.
Bạch Mặc nhìn Kim Đản Đản đang mơ màng trong lòng ngực, đôi mắt hiện lên ý cười. Anh nói bên tai cô: “Bé con, thích chứ?”
Suy nghĩ của Kim Đản Đản bị kéo trở về, bỗng nhiên nhìn thấy mặt đầu heo trước mắt, vô thức đấm anh một cái.
Bạch Mặc bị đau che mũi lại, máu mũi chảy ra, chảy theo khe hở của ngón tay: “Bé con, em thật là nhẫn tâm. Em muốn sát hại chồng mình à?”
Khuôn mặt Kim Đản Đản ửng đỏ, luống cuống tay chân nói: “Ừm… Thật xin lỗi, tôi không cố ý!”
Bạch Mặc buông tay bịt mũi ra, một lỗ mũi còn đang chảy máu. Anh nở nụ cười ngây ngốc: “Chỉ cần bé con thích, em đánh anh như thế nào cũng được. Nhưng đánh xong cần hôn hôn cơ!”
Kim Đản Đản nhìn hình dạng thê thảm của anh, thật muốn đấm anh thêm một cái. Chỉ là cô không thể nào xuống tay trên mặt anh được nữa!
Hàn Nghiên Hi chạy lên ban công bệnh viện, Hàn Kiệt chạy theo sau đến đây. Cô sợ hãi lùi về sau: “Anh trai, em đã cố gắng rồi, anh ấy vẫn không thích em!”
Nụ cười trên mặt Hàn Kiệt vẫn ấm áp, nhưng dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống có vẻ có chút cảm giác không khỏe.
Anh ta đến gần, dịu dàng vươn tay xoa đầu Hàn Nghiên Hi, giọng nói truyền đến từ đỉnh đầu: “Anh muốn không phải là quá trình mà là kết quả. Em cần phải bất chấp tất cả mọi giá để chiếm được trái tim của Bạch Mặc.”
Hàn Nghiên Hi trốn tránh, giống như con thỏ trắng nhỏ sợ hãi, khẽ run rẩy: “Mong anh cho em thêm ít thời gian!”
Hàn Kiệt vẫn mặc bộ đồ trắng, nụ cười trên mặt dưới ánh mặt trời lại giống như ác ma khoác vẻ ngoài của thiên sứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]