Vân Dật Trần vươn tay ấn lên môi nàng, trong mắt hắn tràn đầy ánh sáng: “Bệ hạ đừng vội, thần quân thích chơi chút trò thú vị!”
Kim Đản Đản liếm lòng bàn tay hắn một chút, khẽ nhướng mày: “Ồ ~ Vậy ái quân muốn chơi cái gì?”
Khóe miệng Vân Dật Trần khẽ cong lên, cười đến nỗi Kim Đản Đản cảm thấy sởn tóc gáy. Khi nàng nhìn về phía tay mình, không biết đã bị trói từ lúc nào.
Nàng lo lắng: “Chàng mau thả trẫm ra!”
#Trẫm rất sụp đổ. Người yêu ở kiếp này của trẫm hình như thích chơi trò trói buộc!#
Vân Dật Trần nhìn về phía cây nến trong tay đang đung đưa trước mặt Kim Đản Đản, cười rất tuấn mỹ. Nhưng trong mắt Kim Đản Đản lại sợ đến hoảng loạn.
Hắn thản nhiên nói: “Trò chơi vừa mới bắt đầu thôi. Bệ hạ, quân vương không nói chơi!”
Kim Đản Đản: Đệt! Trẫm đồng ý với chàng từ lúc nào chứ!
Hắn nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt nàng, lúc này hắn cười giống như ác quỷ vậy.
Sáp dầu nóng bỏng từ trên cây nến nhỏ xuống cánh tay Kim Đản Đản. Nàng hét lên một tiếng: “A! Nóng quá, đau ~”
Chỉ một lúc, sáp dầu khô lại thì không nóng nữa, làn da nàng chỉ bị đỏ một chút, không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.
Vân Dật Trần tiếp tục nhỏ xuống giống như ác ma vậy. Hắn thưởng thức sự giãy giụa của nàng, tiếng la hét của nàng.
Sắc mặt cung nhân bên ngoài đều đỏ lên. Lần đầu tiên bọn họ nghe thấy bệ hạ lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3338899/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.