Kim Đản Đản: Tên Ma Quân này thật sự không biết xấu hổ mà. Sư phụ cứ đánh hắn ta sống dở chết dở đi!
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nghe thấy lời Mặc Trạch nói, dám có ý với cải thảo trắng mà y nuôi hơn một trăm năm, hắn ta thật sự đang tìm chết mà.
Y ra tay càng ngày càng nặng, Mặc Trạch có chút rơi xuống thế hạ phong. Hắn ta nghĩ đến cây ghi ta bảo bối của mình, lập tức triệu hoán.
Chẳng bao lâu sau, cây ghi ta đó lại bay về trong tay hắn ta. Hắn ta cong môi cười với Kim Đản Đản: “Muội muội, ca hát cho muội nghe!”
“Muội muội, nếu muội xuất giá, đừng gả cho người khác, nhất định phải gả cho ca!”
“Ca giặt quần áo cho muội, ca nấu cơm cho muội. Buổi tối chúng ta tạo em bé, sáng thì dẫn con đi chơi!”
Bình thường người cổ đại sẽ không thích bài Mặc Trạch hát. Trong tiếng hát của hắn ta mang theo âm công, Nguyệt Hoa Tiên Tôn nghe thấy rất đau đầu.
Kim Đản Đản có chút thích bài hát của hắn ta. Mặc dù lời bài hát hơi lạ, nhưng không thể không nói Mặc Trạch rất có thiên phú ở phương diện này.
Nàng kìm lòng không đậu lại vỗ tay, giơ ngón cái lên: “Hát rất hay!” Tràng vỗ tay này là sự tôn trọng của nàng dành cho ca sĩ.
Mặc Trạch đặt cây đàn ghi ta xuống, trong ánh mắt hắn ta sáng ngời. Hắn ta giống như phát hiện được bảo bối cực kỳ quý giá vậy: “Tiểu Yên Nhi, đi. Đi du ngoạn Ma tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3335383/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.