Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ nhíu mày, trái tim y rất đau. Y giơ tay tùy ý lau nước mắt cho nàng: “Còn khóc nữa, vi sư sẽ đóng gói ngươi tặng cho Mặc Trạch!”
Kim Đản Đản: Người đang an ủi người khác sao?
Nhưng tính tình của người nàng yêu ở thế giới này là một tên đại biến thái, nàng không dám cứng đầu. Nàng lập tức bĩu môi, hít mũi, từ từ nín khóc.
Trong lòng Nguyệt Hoa Tiên Tôn không hề ngạc nhiên. Đứa trẻ mà mình nuôi lớn, tất nhiên y biết điểm yếu của nàng là gì, dọa một chút nàng sẽ ngoan thôi!
Ai ngờ ngay sau đó, cái đầu nhỏ của Kim Đản Đản tiến lại gần, kéo tay áo của y lau nước mắt nước mũi của nàng.
Trên người Nguyệt Hoa Tiên Tôn không ngừng tỏa ra khí lạnh, sắc mặt y đen đến cực điểm.
Kim Đản Đản: Chết rồi, mình nhất thời đắc ý mà quên mất hình tượng rồi!
Hai mắt nàng đảo một cái, lập tức giả vờ ngất xỉu, ngã về phía người Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Cơ thể Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi lùi về phía sau muốn tránh nàng. Kim Đản Đản nắm tay áo y vẫn không buông ra, ngã vào trong lòng y như ý nguyện.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn bất lực, chỉ đành đỡ lấy nàng.
Mặc Trạch rất khó hiểu. Theo lý mà nói Nguyệt Hoa Tiên Tôn này không có tơ tình nên không hiểu ái tình mới đúng chứ. Tại sao y lại đỡ lấy nàng chứ?
Hắn ta chế nhạo: “Nguyệt Hoa ngươi là lão già không biết xấu hổ, đến cả đồ đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3335379/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.