Ánh mắt cô dừng lại trước ngực anh. Ánh mắt của cô giống như đang cách ba thế giới mà nhìn anh vậy. Cô ngang ngược kéo áo anh ra, hôn lên chỗ có dấu ấn hoa bỉ ngạn đó.
Vành tai Mặc Nhiễm ửng đỏ, cắn môi chịu đựng, giọng nói anh khô khốc: “Tiểu Mộng Nhi?”
Kim Đản Đản cong môi cười, bóp cằm anh, đôi môi đỏ của cô khẽ mở: “Mặc Nhiễm, đời đời kiếp kiếp của anh đều là người đàn ông của em!”
Khóe miệng Mặc Nhiễm giãn ra nụ cười, cả người anh bị hạnh phúc bao trùm. Anh bế ngang Kim Đản Đản đặt lên chiếc giường mềm mại, nhìn vào mắt cô: “Người phụ nữ này, đời đời kiếp kiếp của anh đều thuộc về em!”
Kim Đản Đản lật người một cái đè anh xuống dưới thân, chủ động hôn lên khóe môi anh…
*
Phiên ngoại
Đau đầu quá. Khi tỉnh lại tôi phát hiện mình đang ở trong quán bar.
Ký ức trong đầu mặc dù là của chính tôi, nhưng lại rất xa lạ.
Trong ký ức tôi có cảm tình với một cô gái. Cô ta tên Trần Tử Vi, một cô gái rất xinh đẹp, thân hình rất chuẩn.
Cô ta thể hiện sự quan tâm với tôi ở mọi nơi. Chúng tôi luôn duy trì quan hệ bạn bè, tôi chưa từng tỏ tình với cô ta.
Có một ngày, chúng tôi đã hẹn sẽ đến nhà tôi làm bài tập.
Hôm đó, cô ta vô tình nhìn thấy chiếc vòng Kim Phượng của nhà chúng tôi. Sau đó cô ta ra tay lấy trộm đi, đưa nó cho đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3305200/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.