“Không bằng chúng ta lấp đầy bụng trước rồi hãy suy nghĩ tới việc khác. Cuộc sống rất ngắn ngủi, sao phải làm khổ chính mình chứ?” Mặc Nhiễm không chút để ý mà đưa ra ý kiến.
Kim Đản Đản nheo mắt. Anh nói rất đúng, cô đã đói tới mức không chịu được, bá mẫu còn cung cấp đầy đủ thức ăn chỗ ở cho cô, đối xử rất tốt với cô. Cô vẫn chưa cảm ơn bá mẫu thì sao có thể bỏ đi luôn?
Cứ tính như vậy đi. Cô hất cằm lên, nói: “Được, nể tình bá mẫu, cho dù thế nào thì tôi cũng muốn chào từ biệt bá mẫu. Những khoản nợ anh thiếu tôi còn chưa trả hết đâu, tôi có ơn cứu mạng đối với anh, còn có…” Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi nói: “Trong sạch của tôi cũng bị anh đoạt…”
“Khụ khụ!” Mặc Nhiễm ho khan một tiếng, lỗ tai hơi đỏ lên. Rõ ràng anh mới là người bị hại, bị cô nhìn cơ thể mình mà. Anh nghiêm túc nói: “Tôi không làm gì với cô hết, cô vẫn còn trong trắng.”
Kim Đản Đản trừng mắt nhìn anh: “Ngủ trên cùng một cái giường, có phải còn trong trắng không thì anh rõ ràng nhất, còn nói không làm gì hả? Nam nữ bảy tuổi không được ngủ chung giường, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Mặc Nhiễm bị cô nói tới nỗi im thin thít không trả lời được, anh hơi hé miệng nhưng lại không thể phản bác. Ngày hôm qua, rốt cuộc dây thần kinh nào của anh không bình thường mà lại ôm cô gái này lên trên giường của mình.
Anh bị nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/2964741/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.