Đặc biệt là nét ngây thơ trong đôi mắt và gương mặt của cô mà rất nhiều người chưa từng có được.
Vậy mà cô không hề đề phòng nói ra thân phận của mình, lại không biết chuyện này đối với cô mà nói thì nguy hiểm cỡ nào.
Anh nhìn cô nghiêm túc dặn dò trước: “Sau này cô không được nhắc tới chuyện này với người khác, đừng nói quá khứ của cô ra. Nó sẽ mang đến nguy hiểm cho cô!”
“Vì sao?” Kim Đản Đản chớp mắt, cô không hiểu rõ ràng lắm.
“Người của thế giới này không tốt như cô nghĩ đâu, vĩnh viễn đừng quá tin cậy người khác. Một khi cô có điểm không giống họ, sẽ bị người khác chú ý, thậm chí còn bị giết!” Mặc Nhiễm nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Kim Đản Đản sợ tới mức thân thể nhỏ bé của mình hơi run rẩy, yếu ớt nói: “Tôi biết rồi!”
Mặc Nhiễm khẽ cong môi, mỉm cười: “Nhưng mà, cô có thể tin tưởng tôi!”
Kim Đản Đản trợn tròn đôi mắt của mình, có quỷ mới tin anh.
Mặc Nhiễm đi làm bữa tối, Kim Đản Đản hạ tay xuống. Lần đầu tiên hai người hợp tác, lược bỏ đi ý kiến không hợp thì tổng thể cũng coi như hoàn mỹ.
Hôm sau.
Mặc Nhiễm dẫn theo Kim Đản Đản đi tới công ty.
Dọc theo đường đi có nhiều nhân viên nữ đỏ hoe mắt, khóc nức nở ở nhà vệ sinh.
Sau khi bọn họ đi rồi, đám nhân viên nữ mới thấp giọng thảo luận:
“Trời ạ, vậy mà chủ tịch có bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/2964739/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.