Đồn cảnh sát bận rộn cả đêm, bắt nhiều người như vậy còn phải thẩm vấn, không ngờ một quán bar nhỏ lại phức tạp tới như vậy.
Bây giờ còn phải điều tra manh mối.
Trong lúc mọi người đều mệt mỏi, lại nhận được một cuộc gọi báo án, cung cấp một cái manh mối.
Rất rõ ràng, tất cả đều hướng tới trên người Hứa Lạc.
Tư liệu về Hứa Lạc nhanh chóng rơi vào tay cảnh sát, trong ảnh chụp Hứa Lạc còn rất trẻ, thậm chí trong ánh mắt còn có chút non nớt, tràn ngập khí chất thiếu niên, thậm chí đến cả ánh mắt cũng trong sáng.
Khó mà hình dung ra, một đứa trẻ lại có thể làm được nhiều chuyện như vậy.
Có cảnh sát nói: “Cũng không nên xem thường đứa nhỏ này, bảy tám tuổi cậu ta đã đi theo cha nuôi, chính là Thạch Hướng Minh bắt cóc người khoảng thời gian trước.”
“Mưa dầm thấm lâu, đứa nhỏ này rất tàn nhẫn, khoảng thời gian trước tôi còn biết được, cậu ta đã làm bị thương mấy người.”
Bây giờ quần chúng nhân dân lại cung cấp manh mối, nói cậu ta qua lại với người có hành vi khả nghi, là người nước ngoài, có thể còn là gián điệp nước ngoài.
Hứa Lạc tuổi còn nhỏ, vậy mà cái gì cũng dám làm.
Cảnh sát phái không ít người tới theo dõi Hứa Lạc, Hứa Lạc rất nhanh đã phát hiện ra, tuy rằng có hoảng hốt, nhưng cũng không làm ra bất cứ hành động gì, ngày nào cũng chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.
Hoặc không thì cũng là trở về thăm bà, Hứa Lạc đã tạm nghỉ học, tất nhiên không cần phải tới trường, nhưng bà của Hứa Lạc vẫn tận lực khuyên Hứa Lạc quay lại trường học một lần nữa.
Nhưng Hứa Lạc đã không thể quay lại trường học, hắn căn bản không có thiên phú học tập, đọc sách quá khô khan, ngày nào cũng phải làm bài tập, còn không thể làm xong được, sao có thể thoải mái bằng đi theo cha nuôi.
Bạo lực, vừa trực tiếp lại vừa sảng khoái, mạnh chính là mạnh, phân rõ thắng bại.
Cái gì mà thi cử, cái gì mà xếp hạng, quả thực làm người ta phiền chán.
Nhưng Hứa Lạc vẫn rất tôn trọng bà của mình, nếu không có bà, hắn đã chết ở ven đường.
Nhưng hắn chưa bao giờ tò mò tìm hiểu xem cha mẹ của hắn là cái dạng gì, nếu đã vứt bỏ hắn, vậy cứ coi như không còn quan hệ gì đi.
Bà Hứa nói: “Bà đã gặp cô gái cháu thích, xinh đẹp đáng yêu, đó là cô gái sẽ gả cho người trong sạch, cháu chăm chỉ học tập đi, chăm chỉ kiếm tiền, tương lai mới có thể cưới được người ta.”
“Cháu nói xem cháu không chịu học tập, về sau có thể tìm được công việc gì?”
Bà Hứa chính là một người mang tư tưởng cũ kỹ, cảm thấy chỉ cần nỗ lực học tập, đọc sách, tìm một công việc lương thiện, sau đó thành gia lập nghiệp.
Hứa Lạc chỉ nói: “Bà à, cháu có thể nuôi sống chính mình, cũng có thể nuôi sống cháu dâu tương lai của bà, không để cho cô ấy phải đói bụng.”
Những quy củ gì đó, lương thiện gì đó, đều là vì muốn người ta làm trâu làm ngựa mà nghe lời, làm theo lời bọn họ, chỉ khiến cuộc sống càng thêm vất vả.
“Cháu như vậy mà còn muốn cưới vợ, làm người ta sợ thì phải làm sao?” Bà Hứa thở dài, đứng dậy đi nấu cơm cho cháu trai.
Hứa Lạc làm như không có chuyện gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy có mấy chiếc xe đang đậu gần đó.
Tại sao cảnh sát lại theo dõi hắn, chẳng lẽ bọn họ đã khai ra cái gì sao?
Bà Hứa nấu mì sợi, thêm trứng gà cho Hứa Lạc ăn, Hứa Lạc ăn rất vui vẻ, hắn nhìn khuôn mặt già nua, hiền từ của bà, đột nhiên hơi muốn khóc.
Hắn không biết mình có hối hận vì đã đi theo con đường của cha nuôi hay không, nhưng hắn biết bây giờ mình đã không còn đường lui.
Hứa Lạc biết, nếu không có cha nuôi, thuở ấu thơ của hắn sẽ phải sống rất vất vả, hắn không khác gì trẻ mồ côi, còn có một người bà tuổi đã cao, muốn trở nên nổi bật là rất khó.
Vì ngày ba bữa cơm mà làm lụng vất vả, vì học phí mà làm lụng vất vả, ở trong trường học còn bị người ta cười nhạo, nhưng mà hắn biết mình cần phải chịu đựng, bởi vì học tập là con đường phát triển duy nhất.
Cuộc sống như vậy, thật gian nan, cực khổ.
Đi trên con đường chính đạo, ngược lại còn bị cười nhạo là người đi trên con đường chính đạo thật bi thảm, cười nhạo bọn họ vô năng, cười nhạo bọn họ nghèo khó, cười nhạo bọn họ bất lực.
Ngược lại sẽ đi bắt nạt người nhỏ yếu đi trên con đường chính đạo.
Nhưng lại sợ hãi người đi trên con đường tà đạo, bởi vì người đi trên con đường tà đạo, sẽ rất xấu xa, sẽ không cố kỵ, những người khác mới thực sự sợ hãi.
Bắt nạt kẻ yếu mới là bản tính của con người, chính đạo không chứa được kẻ nhỏ yếu, hắn đi trên con đường như vậy, là để cho người ta phải sợ hắn.
Hứa Lạc ăn xong mì bà nấu thì đi rồi, hắn đến tiệm net lên mạng, sau đó là đi đánh bida, nhuần nhuyễn qua lại giữa các nơi trong phố xá.
Dưới sự giám sát của cảnh sát, Hứa Lạc hoàn toàn không làm cái gì cả, chính là một thanh niên ăn không ngồi rồi.
Thời gian dài, cảnh sát bên này cũng từ bỏ, đến nỗi là từ bỏ thật hay giả, Hứa Lạc cũng không biết, vì thế hắn còn cố ý đánh nhau với người ta, không thấy cảnh sát ra ngăn cản, Hứa Lạc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn tiếp tục cảnh giác.
Hứa Lạc thu liễm lại, cuộc sống của Thiện gia trở nên dễ chịu hơn nhiều, không còn bị quấy rầy liên tục, Trịnh Quyên liền yên lòng, ngày nào cũng thúc giục Thiện Thành ra ngoài tìm việc làm.
Ở cái tuổi này của Thiện Thành, đúng là không dễ tìm được công việc, trực tiếp đưa ra yêu cầu chỉ nhận lời mời làm việc ở vị trí quản lý, sẽ không nhất định có thể nhận được lời mời, hơn nữa, tiền lương và đãi ngộ chắc chắn không tốt bằng công ty trước.
Tuy rằng Thiện Thành nằm trong nhà, nhưng trên thực tế vẫn đi lôi kéo ông chủ, nói việc gia đình đã giải quyết xong, thật sự không thể quên được công ty.
Vô cùng nhớ công ty, chính là, ông chủ, ông chủ, tôi phải quay lại, tôi phải về làm con chó trung thành của công ty.
Nhưng ông chủ đều chỉ cười mà cự tuyệt, nói Thiện Thành đã làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, nhất định là đã mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, mới có thể xuất phát một lần nữa.
Thiện Thành lại muốn mời ông chủ ăn cơm, nhưng ông chủ đều từ chối, nói mình còn bận công việc.
Đây là nỗi xấu hổ của giai cấp trung lưu, đi sai một bước, liền thua cả bàn, giai cấp tiêu tan.
Trong tay cũng không có tư liệu sản xuất, chỉ có thể dựa vào phấn đấu của chính mình.
Trong lòng Thiện Thành rất khổ sở, kết quả là Trịnh Quyên còn thúc giục, giục đến mức trong lòng Thiện Thành sinh ra lửa giận, không kiên nhẫn nói: “Ngày nào cô cũng chỉ biết thúc giục tôi, tại sao cô không đi ra ngoài tìm việc làm đi, tại sao cô không thể ra ngoài kiếm tiền, nhiều năm như vậy, cô đã kiếm được một đồng tiền nào chưa?”
“Anh là đàn ông, anh không thể nuôi gia đình, còn tính là đàn ông gì.” Trịnh Quyên đáp trả một cách mỉa mai.
Thiện Thành cười ha hả, hợp tình hợp lý yêu cầu người ta, còn bản thân mình thì sao, sao lại trốn tránh không nói.
Trịnh Quyên thì có lợi ích gì ngoài việc sinh ra hai đứa trẻ, còn ngoại tình, con mẹ nó!
Dù sao thì ở trong lòng Thiện Thành, Trịnh Quyên chính là không làm nên trò trống gì, là phế vật cái gì cũng không làm đươc.
Cãi tới cãi lui, không cãi ra kết quả gì, lại bắt đầu tức giận, không thèm nhìn mặt nhau.
Đứa trẻ đã tới trường đi học, Trịnh Quyên đã không còn đối tượng phát tiết, chỉ có thể giận dỗi, làm cái gì cũng tạo ra âm thanh thật lớn, thật chói tai, làm người nghe cảm thấy bực bội.
Thiện Thành đeo tai nghe lên, một mực không nghe âm thanh bên ngoài.
Cùng sống dưới một mái nhà, nhưng hai người đều coi đối phương không tồn tại.
Trịnh Quyên vô cùng lo lắng, hắn chỉ ngồi nhà ăn không, sao có thể được, trong nhà đã sắp không còn gì ăn, người đàn ông còn cố tình bày ra bộ dạng không thèm cầu tiến, làm trong lòng Trịnh Quyên vô cùng oán giận.
Tại sao Thiện Thành lại là cái dạng đàn ông này, sớm biết như vậy đã không gả cho một tên đàn ông như hắn.
“Thiện Tĩnh, mẹ cậu tới trường, bảo tôi gọi cậu đi qua đó.” Bạn học bước vào lớp, nói với Nam Chi: “Mẹ cậu đang ở trong phòng giáo viên, nói chuyện với thầy chủ nhiệm.”
Trong lòng Nam Chi nhảy dựng lên, cô theo bản năng che ngực lại, tại sao lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]