Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi nhìn người nước ngoài kia bước lên xe, Hứa Lạc mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, hắn nhíu chặt mày.

Cũng không cảm thấy địa bàn của mình sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là trong lòng có chút bất an, hắn lập tức quay đầu trở về quán bar.

Nam Chi cũng nhanh chóng đuổi theo, Hứa Lạc nhìn thấy xe cảnh sát đậu trước cửa quán bar của mình, tim chợt đập thình thịch, đêm hôm khuya khoắt, tại sao cảnh sát còn đi tuần tra, lại còn tình cờ xuất hiện ở quán bar.

Chẳng lẽ là nhận được tiếng gió sao.

Hứa Lạc căn bản không dám đi vào, mà là đứng chờ ở bên ngoài.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đã bắt được không ít người nhét vào trong xe cảnh sát, nam có, nữ cũng có, trong lòng Hứa Lạc suy đoán, chẳng lẽ là tới bắt ổ mại dâm.

Nếu là như vậy thì đơn giản thôi, phụ nữ sẽ chỉ bị giam giữ mấy ngày, giáo dục xong rồi thả ra.

Chỉ cần không khám xét ra đồ vật gì bên trong là được.

Nhưng rất nhanh, lòng Hứa Lạc đã trầm xuống, bởi vì quán bar đã bị dán giấy niêm phong, là giấy niêm phong nha!

Tại sao lại như vậy được?

Chẳng lẽ thật sự khám xét ra cái gì?

Thật đúng là trùng hợp, chân trước hắn vừa ra ngoài, sau lưng cảnh sát đã tìm tới cửa.

Hứa Lạc sẽ không ra mặt, cũng may cái quán bar này không đứng tên hắn.

Sắc mặt Hứa Lạc tối sầm lại, quán bar này kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ bị niêm phong, tổn thất không ít tiền.

Hứa Lạc nhìn quán bar vừa mới đèn đuốc sáng trưng, tửu sắc mê ly, bây giờ đèn đã tắt, tối đen như mực, đã không còn vẻ náo nhiệt.

Một nỗi sợ khôn tả dâng lên trong lòng Hứa Lạc, hy vọng không xảy ra chuyện gì đi.

Hứa Lạc đứng từ xa chờ cảnh sát đi rồi, chuẩn bị tra chìa khóa vào trong ổ khóa, thông qua cánh cửa nhỏ của quán bar đi vào, nhưng nhịp tim đột nhiên đập loạn xạ khiến hắn dừng động tác.

Cảnh sát có thể đang theo dõi hắn cách đó không xa, bây giờ hắn trực tiếp đi vào như vậy, sẽ bị cảnh sát nhảy ra bắt lại.

Hắn không thể đi vào, bằng không sẽ thực sự không thể cứu được cha nuôi ra ngoài.

Hứa Lạc không chút do dự xoay người đi rồi, khoảng thời gian này, hắn phải bớt gây sự chú ý xuống một chút.

Nam Chi có chút thất vọng, cô có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cảnh sát nói chuyện gần đó, nếu Hứa Lạc bước vào quán bar, hắn sẽ bị bắt.

Hứa Lạc về nhà, Nam Chi cũng về nhà, sương đêm rất dày, tóc Nam Chi đã phủ một tầng sương, về đến nhà cũng không đi ngủ ngay, mà bắt đầu kêu hệ thống ca ca đọc pháp luật cho mình nghe.

Trong lúc hệ thống ca ca đọc tới tội gián điệp, trong đầu Nam Chi lóe lên một tia sáng, cô lập tức nói: “Ta biết rồi, ta biết rồi, ca ca, người gặp Hứa Lạc hôm nay nhất định là gián điệp.”



Gián điệp chia thành rất nhiều loại, trong một thế giới, Phong Vân Đình khởi tố Lăng Hàng về tội gián điệp thương mại, nhưng nghiêm trọng nhất chính là gián điệp phản bội quốc gia.

Người nào gây tổn hại đặc biệt nghiêm trọng cho đất nước, nhân dân, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, có thể phán tử hình.

Cái gọi là ‘tổn hại đặc biệt nghiêm trọng và tình tiết đặc biệt nghiêm trọng’, là nhận nhiệm vụ từ các tổ chức gián điệp và người đại diện của tổ chức, thực hiện các hoạt động phá hoại.

Gây hại nghiêm trọng đến an ninh quốc gia, hoặc chỉ đạo cho địch bắn phá tới những nơi trọng yếu, khiến phe ta bị tổn thất đặc biệt nghiêm trọng,.......

Tại sao Hứa Lạc lại cung cấp bản đồ địa hình cho người nước ngoài kia, nhất định là vì phục vụ cho thế lực khác.

Hệ thống nói: “Những người phạm tội gián điệp nếu tự đầu thú hoặc lập công có thể giảm nhẹ hoặc miễn hình phạt, lập công lớn còn được khen thưởng. Căn cứ theo quy định này, người phạm tội gián điệp ra đầu thú, bất luận là tình tiết nặng hay nhẹ, đều có thể giảm nhẹ hoặc miễn trừ, những người có công lớn còn được khen thưởng.”

Nam Chi thản nhiên nói: “Hắn còn làm rất nhiều chuyện trái pháp luật.”

Căn bản không sợ không đủ tội danh.

Chờ đến thời cơ thích hợp Nam Chi sẽ báo cảnh sát, để các chú cảnh sát bắt hắn.

Bảo vệ quốc gia là nghĩa vụ của mỗi công dân, Nam Chi ngẩng đầu ưỡn ngực, tuy rằng ta là trẻ con, nhưng ta cũng là công dân.

Nam Chi đột nhiên nói với hệ thống: “Ca ca, ta phát hiện, ta có thể nghe được một chút âm thanh từ xa.”

Chẳng lẽ thính giác đã tốt lên.

Hệ thống nói: “Sờ đầu của ngươi đi.”

Nam Chi giơ tay lên sờ đầu, nhưng không sờ được cái gì cả, “Sao vậy ca ca, trên đầu ta chỉ có tóc thôi, chẳng lẽ ta bị hói?”

Không thể nào, ta thông minh tuyệt đỉnh như vậy cơ mà?

Tay Nam Chi xuyên qua chiếc lá nhỏ màu trắng, hệ thống nói: “Ngươi soi gương đi.”

Nam Chi vừa nhìn vào trong gương đã nhìn thấy, trên đầu có một chiếc lá không lớn, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, cô lại giơ tay lên sờ, tay xuyên qua lá cây.

“Ca ca, ca ca, đây là lá hoa lan u minh sao, ta mọc ra lá cây?”

Nam Chi vô cùng vui vẻ, chẳng trách tại sao lại có thể nghe thấy âm thanh từ khoảng cách xa như vậy, âm thanh theo gió thổi đến, có vài loài thực vật có thể nghe được âm thanh trong gió.

Hệ thống: “Chỉ là một chút tinh thể, còn chưa dung hợp.”

Nam Chi vui vẻ rung đùi đắc ý, “Nhưng bây giờ ta đã có lá, ta mọc ra lá, hoa lan u minh thích cái gì nhỉ?”

“Ừm, thích hút máu nha……..”

Hệ thống nhắc nhở: “Trong xã hội pháp trị, không được làm bậy.”

Nam Chi lắc đầu nhìn vào gương, lá cây trên đầu cũng đung đưa, “Ta mới không làm tội phạm đâu.”

Bởi vì hoa lan u minh đã nảy mầm, Nam Chi hưng phấn đến mức không ngủ được, trong đầu không ngừng tiếp xúc với hạt giống hoa lan u minh.



Ngày hôm sau sắc mặt cô vẫn tỏa sáng rạng rỡ, tỏa thân như tỏa ra ánh sáng chói lọi, khác biệt hoàn toàn với những người khác trong Thiện gia.

Nhưng mà tâm trạng hôm nay của Trịnh Quyên cũng không tồi, bởi vì sáng nay khi mở cửa, cửa nhà không bị chất đầy rác thải.

Vốn dĩ còn cho rằng sẽ phải đối mặt với đống rác bẩn thỉu hỗn loạn, kết quả lại sạch sẽ đến bất ngờ, làm cho người ta sinh ra một cảm giác vui sướng, cảm kích.

Thật sự là bị ném rác quá nhiều, chỉ một ngày không bị ném rác rưởi, trong lòng đã cảm thấy biết ơn.

Tuy rằng chỉ là một chút, một tia nhỏ, nhưng vẫn là thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc thì hôm nay cũng không cần phải quét dọn vệ sinh.

Sắc mặt Trịnh Quyên thả lỏng hơn nhiều, ít nhất ở lúc ăn cơm sáng, cũng không có mắng chửi người.

Nam Chi biết tại sao hôm nay lại không có rác rưởi, là bởi vì Hứa Lạc còn bận việc quan trọng hơn, không có thời gian sai người tới đổ rác.

Chắc bây giờ Hứa Lạc đang nghĩ cách cứu người đi.

Nhưng cũng chưa chắc có thể cứu được người ra, không biết chú cảnh sát đã khám xét ra cái gì.

Nam Chi vừa ăn cơm sáng, vừa hỏi hệ thống ca ca: “Có phải đã khám xét ra cái gì rồi không?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Nam Chi vui vẻ, “Thật tốt quá, cảnh sát sẽ để mắt tới Hứa Lạc.”

Hệ thống nói: “Quán bar không đứng tên Hứa Lạc.”

Hứa Lạc có thể thu lợi nhuận, nhưng người điều hành quán bar là những người khác.

Nam Chi cũng không quan tâm, “Dù sao thì Hứa Lạc cũng là ông chủ.”

Người vào trong tù cũng sẽ khai đi, sẽ khai Hứa Lạc ra.

Đây mới là tội nghiêm trọng nha.

Các chú cảnh sát thông minh như vậy, nhất định sẽ tra tới Hứa Lạc.

Nhìn Hứa Lạc không có thời gian đổ rác, bắt nạt em trai cô mà xem.

Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ngươi lại báo cảnh sát đi, Hứa Lạc có qua lại với người nước ngoài, để cảnh sát mau chóng bắt Hứa Lạc đi.”

Cuối cùng, Nam Chi còn ngọt ngào nói: “Cảm ơn ca ca, ca ca là tốt nhất.”

“Cảm ơn ca ca đã giúp ta, ca ca giúp ta nhiều như vậy, ta thích ca ca nhất.”

Hệ thống:........

Ta chỉ là cỗ máy vô tình báo cảnh sát mà thôi, không cần phải tâng bốc ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.