Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Hứa Lạc như một con cá chép bật dậy khỏi mặt đất, nhặt một cây gậy gỗ lên, đánh về phía Nam Chi.

Nam Chi cũng thuận tay nhặt gậy gỗ lên, đánh nhau với Hứa Lạc, từng gậy từng gậy đánh vào người Hứa Lạc, Hứa Lạc đau đớn nhảy lên như một con khỉ, bỏ chạy.

Nam Chi giơ gậy đuổi theo phía sau, chạy rất nhanh, thể lực của người luyện múa rất bền bỉ, Hứa Lạc đã thở hồng hộc, Nam Chi giơ gậy nện vào người Hứa Lạc, Hứa Lạc đau không thể chịu đựng được nữa, hét lên.

Hứa Lạc vừa thở hổn hển, vừa quát, “Em còn tiếp tục làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Nam Chi cười hì hì, “Được nha, anh báo cảnh sát đi, tôi sẽ nói là anh bắt nạt tôi, Hứa Lạc, anh là một kẻ gây hại cho xã hội, anh đi báo cánh sát chính là tự chui đầu vào lưới.”

Nam Chi còn ước gì Hứa Lạc sẽ báo cảnh sát.

Hứa Lạc hít vào một hơi, đột nhiên một gậy giáng xuống như muốn bẻ gãy toàn bộ xương cốt của hắn, trong lòng hắn sinh ra một nỗi sợ khôn tả, khiến hắn có động lực phản kháng, hắn lao vào Nam Chi.

Nhưng Nam Chi thật sự rất khỏe, Hứa Lạc là con trai, cũng không lay chuyển được Nam Chi, còn bị đối phương ngáng chân một cái, thình thịch ngã xuống mặt đất.

Nam Chi ngồi xổm xuống, ấn đầu hắn, nói: “Hứa Lạc, nghiêm túc nghe tôi nói, nếu anh còn bắt nạt em trai tôi, quấy rầy tôi, tôi gặp anh một lần sẽ đánh một lần.”

“Chỉ có đau đớn mới làm người ta nghe hiểu lời người khác nói, nếu anh không hiểu lời tôi nói, vậy lần nào tôi cũng đánh anh.”

Một bên mặt bị bàn tay ấm áp của cô gái ấn xuống, một bên dán xuống mặt đường thô ráp, khuôn mặt bị ma sát với đất cát dưới mặt đất sinh ra đau đớn.

Vốn dĩ trong lòng Hứa Lạc có một loại thương tiếc Thiện Tĩnh, thương tiếc vì Thiện Tĩnh có một người mẹ như vậy.

Nhưng bây giờ, thương tiếc cái rắm, cái tính tình quỷ quái này của Thiện Tĩnh, nên có một người mẹ như vậy, là xứng đáng.

Hứa Lạc giãy giụa, nhưng bị Nam Chi ấn chặt, ngược lại còn làm sỏi cát cọ xát với gương mặt mình đau đớn hơn, giống như có hạt cát vụn đã đâm vào trong làn da, làm Hứa Lạc không dám cử động nữa.

Cho dù Hứa Lạc là nam giới, nhưng vẫn rất quý trọng gương mặt này, gương mặt này, thật sự giúp Hứa Lạc được các nữ sinh yêu thích, đặc biệt là một số phụ nữ người phong tình, rất thích thân thể trẻ tuổi khỏe mạnh, đẹp đẽ như thế này.

Hứa Lạc luôn bị những người đàn ông khác gọi là Tiểu Bạch, đó là vì ghen ghét vận đào hoa của hắn, hắn so với mấy tên đàn ông cao lớn thô kệch, càng được phụ nữ yêu thích hơn.

Hơn nữa, những người phụ nữ đó còn tình nguyện đưa tiền cho Hứa Lạc.

Giá trị nhan sắc của Hứa Lạc ít nhất còn có tác dụng như vậy.

Hứa Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiện Tĩnh, em đừng có ép tôi, đừng đi quá xa, bằng không tôi sẽ chiến đấu với em không chết không ngừng.”

“Em đừng có ỷ vào việc tôi thích em mà tùy ý làm bậy, cha nuôi tôi vì em mà phải vào tù, bây giờ có rất nhiều người muốn tôi đi báo thù cho cha nuôi, nhưng tôi đều không làm, tôi đã phải chịu áp lực rất lớn.”



Mới nhậm chức, dù sao cũng phải làm chút gì đó.

Nam Chi nói thẳng: “Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi, anh chắc sẽ không đi trả thù người nhà của tôi chứ?”

Tùy anh, thích trả thù thì trả thù, chỉ cần không trả thù tôi và em trai là được.

Nam Chi suy nghĩ một chút, không thể tỏ ra thờ ơ được, cô đành phải giả vờ sợ hãi, “Hứa Lạc, anh thật sự muốn trả thù người nhà của tôi sao, anh không thể làm như vậy được.”

Cuối cùng Hứa Lạc cũng có thể nhìn thấy cô sợ hãi, hắn không nhịn được mà nhếch miệng mỉm cười, “Đúng vậy, vốn dĩ tôi vì nể mặt em mà không muốn trả thù, nhưng bây giờ, tôi còn phải xem thái độ của em.”

Nam Chi buông lỏng mặt Hứa Lạc ra, Hứa Lạc từ trên mặt đất bò dậy, vội vàng vỗ vỗ tro bụi trên mặt, nói với Nam Chi: “Thiện Tĩnh, tôi đã nói rồi, em đấu không lại tôi đâu.”

“Em sẽ không thật sự cảm thấy tôi đánh không lại em đấy chứ, thời gian dài như vậy, những người khác đều không tới, em thật sự nghĩ rằng bọn họ không thể tìm ra chúng ta sao?”

Hứa Lạc đột nhiên dịu dàng nói: “Thiện Tĩnh, là tôi muốn ở riêng với em, cho dù em có đánh tôi, cho dù giữa chúng ta chỉ có thể đánh đánh giết giết.”

Nam Chi:???

Mặt cô nhăn lại.

Anh đang nói cái quỷ gì vậy?

Nam Chi khó hiểu hỏi: “Anh nói là anh cố tình để tôi đánh anh?”

Hứa Lạc: “Đúng rồi, tôi biết em tức giận, nếu làm như vậy có thể khiến em hả giận, tôi tình nguyện để em đánh.”

Nam Chi:……

Anh ít nhiều gì cũng có bộ dạng của bệnh nhân tâm thần.

Cha mẹ và hệ thống ca ca không cho ta chơi với người có bệnh.

Hứa Lạc tới gần Nam Chi, từ trên cao nhìn xuống cô, “Thiện Tĩnh, tôi hỏi em một lần cuối, em có đồng ý ở bên tôi không?”

Nam Chi hỏi: “Tôi ở bên anh, là ngày nào cũng phải lang thang khắp nơi sao?”

Hứa Lạc không nói gì, “Em cũng có thể làm những gì em muốn.”

Nam Chi nói: “Chuyện tôi muốn làm chính là được múa và vào đại học.”

Hứa Lạc hít sâu, “Vậy em cứ múa và học đại học đi.”



Nam Chi còn nói thêm: “Anh lang thang ăn không ngồi rồi, tôi đi học múa, đi học đại học, anh nghĩ xem chúng ta có cần thiết phải ở bên nhau hay không?”

Trong lòng Hứa Lạc bốc hỏa, “Nói cho cùng, là em coi thường tôi.”

Nam Chi khó hiểu nhìn Hứa Lạc, “Tại sao tôi phải đánh giá cao anh, tại sao tôi phải từ bỏ múa và học đại học vì anh, còn làm người nhà đau lòng, vứt bỏ người nhà vì anh?”

“Anh có ơn cứu mạng với tôi sao, cho nên mới muốn tôi đền đáp như vậy?”

Hứa Lạc dậm chân, ánh mắt bất lực, “Thiện Tĩnh, em căn bản không hiểu cái gì là tình yêu.”

Nam Chi cũng rất cạn lời, “Tôi không hiểu cái gì là yêu, nhưng là anh yêu Thiện Tĩnh, chứ không phải Thiện Tĩnh yêu anh, tình yêu của anh là ấn đầu Thiện Tĩnh xuống, để Thiện Tĩnh phải thay đổi, trả giá vì anh, vậy anh có thể làm gì cho Thiện Tĩnh?”

Nam Chi rung đùi đắc ý, “Tuy tôi không hiểu cái gì là tình yêu, nhưng tôi biết, yêu là phải trả giá, là khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn, giúp đối phương tốt lên.”

“Anh muốn người ta thay đổi, lại bắt người ta phải bao dung khuyết điểm của anh, anh cũng quá bá đạo, quá tham lam nha.”

Hứa Lạc á khẩu không nói nên lời, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Em căn bản không biết tôi thích em đến mức nào, tôi thậm chí còn có thể cho em mạng sống của mình.”

Lại là những lời này?

Nam Chi không hiểu, lời này thì hay ho lắm sao?

Ai cần mạng của anh, anh chính là biết người ta không cần mạng của mình.

Mạng có thể cho em, nhưng bảo anh thay đổi, lại không làm được.

Cho dù có sửa đổi một chút, hoặc làm cuộc sống tốt lên một chút, cũng không được!

Nam Chi nôn ọe một tiếng, liên tục nói với Hứa Lạc: “Anh đừng nói nữa, tôi sắp nôn rồi, mỗi lần anh nói có thể cho tôi mạng của anh, tôi đều buồn nôn.”

Hứa Lạc:……

Đây là loại người vô tâm gì?

Tôi nói với em như vậy, em lại muốn nôn.

Nam Chi nói thẳng: “Tôi mới không đi theo anh ăn rau dại đâu, tôi muốn ăn ngon, tôi muốn được múa, tôi muốn vào đại học, tôi muốn làm ánh trăng sáng trên bầu trời.”

“Anh muốn kéo ánh trăng sáng là tôi rơi xuống mặt đất, đến lúc đó lại ghét bỏ tôi không còn là ánh trăng đáng yêu xinh đẹp trên bầu trời nữa.”

Nam Chi quay đầu đi rồi, đầu cũng không ngoảnh lại mà xua tay nói: “Hứa Lạc, nếu anh còn dám bắt nạt em trai tôi, tôi sẽ đánh chết anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.