Edit: Kim
Nam Chi bây giờ đã học được, gặp phải người mà mình có nói với bọn họ, bọn họ lại giống như người điếc, chính là không nghe không nghe.
Trực tiếp động thủ là cách tốt nhất, tốt nhất là ra tay trước, bọn họ tới đây gây chuyện trước, vậy phải nhanh chóng giải quyết phiền phức.
Các bạn học:..........
Nhìn không hiểu, nhưng bị sốc rồi!
Đã học cùng với bạn học Thiện Tĩnh được hai năm, còn không phát hiện ra bạn học Thiện Tĩnh là cái dạng này.
Rốt cuộc cậu còn bao nhiêu bất ngờ mà chúng tôi không biết?
Luyện múa có thể luyện thành như vậy sao, tất cả các vũ công đều có thể đánh nhau sao?
Thầy Lý:???!!!
Hắn đỡ trán, làm gì vậy, làm cái gì vậy?
Nam Chi, Nam Chi lại khóc: “Thầy ơi, bọn họ muốn đánh em, em sợ quá.”
“Em không có đánh mạnh, thầy xem bọn họ không hề chảy máu đâu.”
Các bạn học sôi nổi giải thích ( cáo trạng) với giáo viên, là mấy người này hùng hổ tiến vào, đá ngã bàn ghế của chúng em, còn muốn đánh Thiện Tĩnh.
Thầy Lý hít sâu một hơi, xách mấy học sinh kia đi, mấy người bạn của Hứa Lạc nhìn Nam Chi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Vừa hoảng sợ lại vừa hoài nghi!
Hứa Lạc nói Thiện Tĩnh người cũng như tên, vừa lương thiện vừa trầm tĩnh, chính là thiên nga trắng.
Nhưng thiên nga trắng này mổ người rất đau nha, đặc biệt là trên mặt cô còn vương nước mắt, cười với bọn họ, quỷ dị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3628117/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.