Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Tất cả mọi người đều hoảng sợ mà nhìn Nam Chi và Hứa Lạc, nhìn Nam Chi ấn đầu Hứa Lạc, giống như một tiểu nương tử xinh đẹp hiền thục, đột nhiên trở thành xà tinh, khiếp sợ không nói nên lời.

Nam sinh ngồi cùng bàn còn hoài nghi mình vẫn chưa tỉnh ngủ, mới có thể xảy ra chuyện kỳ quái như vậy được.

Cũng có bạn học phản ứng nhanh, thấy mặt Hứa Lạc đầy máu, hoàn toàn không nhìn rõ ngũ quan, lập tức sợ hãi đi mời giáo viên.

Thầy Lý vội vàng đi vào lớp học, thấy một màn như vậy, ngẩn người, vội vàng đi giải cứu người bị hại.

Nam Chi nhìn thấy thầy Lý, lập tức rơi nước mắt, từng hạt rơi xuống, giống như người bị bắt nạt là Nam Chi.

Ca ca nói, làm dây leo phải khóc nhiều.

Nam Chi vừa khóc vừa nói: “Em không ngừng nhắc hắn xuống khỏi bàn học của em, hắn chính là không nghe, còn liên tục hỏi em thích cái gì, em không muốn nhận đồ của hắn, hắn vẫn không ngừng hỏi em.”

Các bạn học:……

Nội tâm thật phức tạp!

Nhưng cùng chung một lớp, mọi người tất nhiên sẽ bênh vực bạn học của mình, lập tức mồm năm miệng mười kể lại.

Thầy Lý đỡ lấy Hứa Lạc còn đang choáng váng đứng dậy, hắn hít một hơi thật sâu nói: “Tôi đưa người tới bệnh viện trước.”

Trán bị vỡ chảy máu, mũi càng chảy ra nhiều máu hơn, trước ngực là một mảng máu đỏ, quá dọa người.

Đừng để xảy ra chuyện gì, hắn lập tức gọi mấy bạn nam cùng đưa Hứa Lạc tới bệnh viện, lại báo tin cho chủ nhiệm lớp Hứa Lạc.

Đi đằng trước là Thiện Tĩnh vô cùng đáng thương, thầy Lý không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình lúc này.

“Cần phải mời phụ huynh, mời phụ huynh tới trả tiền viện phí.” Thầy Lý nói.

Nam Chi từ trong hộc bàn lấy ra một cái ví nhỏ, nói: “Em có tiền.”

Thầy Lý: “Tiền thuốc men không ít.”

Nam Chi còn nói thêm: “Trong thẻ em có tiền.”

Thầy Lý:..........

Nghĩ tới điều kiện gia đình Thiện Tĩnh, đoán chừng trong thẻ cũng có đủ tiền trả tiền viện phí đi.

Hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy thì không cần mời phụ huynh.”

Nam Chi lập tức vui vẻ, Trịnh Quyên quả thực rất phiền, nhìn thấy bà, trong lòng Nam Chi mơ hồ có một loại cảm giác khó chịu.

Hứa Lạc bị đưa tới bệnh viện, máu trên mặt đã được lau sạch, trán và mũi của hắn đều bị bầm tím.



Sỡ dĩ hắn cảm thấy choáng váng là do não bị chấn động.

Nam Chi thành thật thanh toán tiền thuốc men, thầy Lý ngồi trên ghế, nhìn Nam Chi ngoan ngoãn, muốn nói lại thôi, bộ dạng lưỡng lự khiến vẻ mặt hắn trông rất kỳ quái.

Nam Chi giải thích nói: “Từ nhỏ em đã học múa cho nên rất khỏe.”

Thầy Lý:..........

Em thật là luyện múa?

Không phải luyện võ?

Sau khi đánh Hứa Lạc một trận, trong lòng Nam Chi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô duy trì dáng vẻ của một đứa trẻ ngoan, thầy Lý cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể nói: “Sau này không được sử dụng vũ lực nữa.”

“Dạ!” Nam Chi liên tục gật đầu.

Trong lòng lại nói, nếu ta không sử dụng vũ lực, Hứa Lạc kia sẽ không nghe lời ta nói.

Cô nở nụ cười với thầy Lý.

Trong lòng thầy Lý cảm thấy vừa ưu vừa sầu.

Trước kia hắn sợ đứa trẻ bị bắt nạt, bây giờ lại sợ đứa trẻ động thủ đánh người, gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Chủ nhiệm lớp Hứa Lạc đi tới, nói: “Trong nhà Hứa Lạc chỉ có một người bà, đã lớn tuổi, chắc là không đến được.”

Nam Chi nói thẳng: “Em sẽ đưa tiền thuốc men.”

Chủ nhiệm lớp Hứa Lạc:...........

Trong lớp có cái gai như vậy, chủ nhiệm lớp rất đau đầu, nếu cô có làm cái gì Hứa Lạc, phỏng chừng còn bị xử phạt về tội xâm phạm tới thể xác học sinh.

Cô không có phúc hậu mà nói một câu, Hứa Lạc bị như vậy là xứng đáng.

Hứa Lạc luôn thích bắt nạt người khác, mỗi lần chủ nhiệm lớp khác tới tìm cô, cô đều đi tìm Hứa Lạc nói chuyện, nhưng Hứa Lạc luôn là bộ dạng cợt nhả nói hắn chỉ trêu chọc một chút, không có bắt nạt bạn học, chỉ là nói giỡn mà thôi.

Kiểu học sinh như vậy không biết phải làm gì mới tốt.

Còn không bằng sớm thôi học, cậu thanh thản an ổn mà bước vào xã hội, xã hội sẽ dạy cậu cách làm người, đừng làm ảnh hưởng tới các bạn học khác.

Nhưng Hứa Lạc này chính là không nghỉ học, lúc nào cũng mắc phải một số lỗi nói lớn không phải là lớn, nói nhỏ không phải là nhỏ.

Chủ nhiệm lớp cạn lời muốn chết, nếu bà nội cậu biết cậu ở trong trường là cái loại đức hạnh này, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Đã được gặp bà Hứa Lạc một lần, tuổi bà đã cao, run run rẩy rẩy hỏi có phải Hứa Lạc không nghe lời hay không, cô cứ đánh nó là được.

Phụ huynh đã lớn tuổi như vậy, cô giáo cũng không đành lòng kể cho bà nghe tất cả những việc Hứa Lạc đã làm ở trường.

Nghe Hứa Lạc nói tiền học phí là do cha nuôi cậu ta chu cấp, bà nội Hứa Lạc cứ nói mãi rằng cha nuôi của cậu ta là người tốt.



Ai mà không biết, cha nuôi của Hứa Lạc không phải người tốt.

Là già rồi hồ đồ, hay là giả vờ không biết, cũng chỉ có trong lòng bà mới biết.

Lo lắng Hứa Lạc bị tổn thương tới não, bác sĩ vẫn căn dặn Hứa Lạc không được vận động mạnh, phải ở trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Nam Chi theo thầy Lý quay về trường học, thời điểm trở lại lớp học, toàn bộ lớp học đều im lặng, mọi người đều nhìn về phía Nam Chi.

Nam sinh ngồi cùng bàn ân cần nói với Nam Chi: “Thiện Tĩnh, chúng tớ đã lau sạch bàn giúp cậu rồi, máu trên đó đã được rửa sạch bằng nước rồi lau khô lại.”

Nam Chi nhìn xem, lập tức mỉm cười nói với các bạn cùng lớp: “Cảm ơn các cậu nha.”

Còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một bàn đầy máu, tâm trạng của Nam Chi trở nên vui vẻ.

Bạn cùng bàn hỏi ra suy nghĩ của các bạn học ở đây: “Thiện Tĩnh à, làm sao cậu có thể đánh mạnh tới như vậy được?”

Nam Chi nói: “Tớ rất khỏe, cơ thể linh hoạt, nếu các cậu muốn học, tớ có thể dạy.”

Bạn nam xoa xoa tay, hưng phấn mà mong chờ, “Vậy phải học trong bao lâu?”

Nam Chi suy nghĩ một chút, “Tớ học múa trong mười năm, chắc mười năm là đủ rồi.”

“Ách…….” Các bạn học đang dựng lỗ tai lên nghe, lập tức ách một tiếng, mười năm, thôi bỏ đi, chúng tôi không muốn làm cao thủ nữa.

Làm cao thủ rồi cũng không thể giống Thiện Tĩnh, khóc lóc đáng thương yêu cầu người khác không được ngồi lên bàn của mình, sau đó đánh người ta tới chảy máu.

Là kẻ tàn nhẫn, lại hoàn toàn không nhìn ra!

“Thiện Tĩnh, cút ra đây cho ông.”

“Thiện Tĩnh, vậy mà cô còn dám đánh Lạc ca, Lạc ca tìm cô đó chính là phúc khí của cô.”

Mấy ‘người bạn’ hay đi theo sau Hứa Lạc nổi giận đùng đùng đi vào lớp học, một đường ngang ngược phách lối, gặp phải lối đi nhỏ hẹp, còn nhấc chân đá đổ bàn học, sách vở và ly nước rơi vương vãi trên mặt đất.

Đá văng một cái, lại kéo theo mấy cái bàn khác ngã trái ngã phải, chủ nhân của những bàn học này đều là giận mà không dám nói gì.

Sáu người bao vây lấy Nam Chi, bao gồm cả nam sinh gầy gò đáng thương ngồi cùng bàn, hắn muốn thoát khỏi chiến trường, nhưng đã bị vây kín.

Nam sinh: Tôi rất sợ hãi, cứu tôi với, cứu tôi với!

Nam Chi nói với bọn họ: “Dựng bàn lên, nhặt hết sách lên.”

Triệu Uy cười lạnh, “Mày cho rằng mày là ai, mày kêu tao thì tao sẽ làm sao, gọi mày một tiếng chị dâu, đó là nhìn vào mặt mũi của Lạc ca, bằng không, mày nghĩ mày là ai?”

Thân hình Nam Chi mềm nhẹ, nhìn như không có sức lực, nhưng vừa nắm lấy cánh tay của đối phương, đã quăng một cái qua vai, trực tiếp hất người này xuống đất, người nọ cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều chấn động đau đớn, không thể bò dậy được.

Nam Chi căn bản không cho những người còn lại cơ hội nói chuyện, đánh ngã từng người nằm trên mặt đất, bọn họ ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.