Edit: Kim
Nam Chi mặc kệ đối phương làm lơ, “Có thể cho ta một cây đao hay không, ta rất khỏe, có thể đánh hải tặc.”
Người ở đây đều không thèm để ý tới một tiểu nha đầu.
Thẩm Gia Văn kéo tay áo Nam Chi: “Hương Châu, đừng nói nữa.”
Nam Chi thấp giọng nói với Thẩm Gia Văn: “Không có vũ khí, làm sao ta có thể bảo vệ được huynh.”
Thẩm Gia Văn trầm mặc nhìn thoáng qua Lục Tắc kia, “Ta sẽ không sao, Lục công tử sẽ bảo vệ ta.”
Nam Chi ồ một tiếng, người ta cũng không quen biết ngươi, sao có thể bảo vệ ngươi, đợi lát nữa loạn lên, ai sẽ lo lắng cho ngươi?
Ánh mắt Nam Chi rất thẳng thắn, khóe miệng Thẩm Gia Văn giật giật, “Ta sẽ tự bảo vệ mình.”
Nam Chi: “Đừng gây rối.” Ngươi tự bảo vệ mình thế nào, ngươi có thể xách hai mươi cân gạo chạy 1km không?
Nam Chi nói với Thẩm Gia Văn: “Huynh và cha đứng bên cạnh vị công tử kia đi, bên cạnh hắn có rất nhiều người bảo vệ.”
Thẩm Gia Văn trầm giọng nói: “Nếu bọn người kia vì hắn mà đến, đứng bên cạnh hắn không phải khả năng ngộ thương sẽ càng cao sao?”
“Ồ.” Nam Chi sờ cằm, “Cũng đúng nha.”
Nam Chi không tìm thấy vũ khí thích hợp, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể xách mỏ neo lên.
Chức năng của mỏ neo là chính để cố định tàu thuyền, con thuyền dựa vào lực bám của mỏ neo dưới đáy nước, lực cản của dây neo và đáy nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3564346/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.