Edit: Kim
Còn có người canh giữ ngoài cửa, hiển nhân là thân phận không thấp.
Thẩm Gia Văn không muốn bị cuốn vào, bây giờ cơ thể hắn còn chưa hoàn toàn bình phục, lại đang ở trên thuyền, nếu có chuyện gì, người ta chỉ cần ném thi thể hắn xuống nước một cái, cũng quá tiện.
Thẩm Gia Văn cảnh báo Nam Chi, nói không được hành động lúc nóng giận.
Nam Chi liên tục gật đầu, “Ta biết, huynh yên tâm.”
Vị khách trong khoang thuyền kia chưa bao giờ bước ra ngoài, cơm canh đều là do hạ nhân bưng vào.
Còn không biết là nam hay nữ, hành tung rất bí ẩn.
Sự thần bí này đối với Thẩm Gia Văn mà nói, cũng không phải chuyện tốt.
Hắn không ngừng nhíu mày, ăn cơm cũng không vào, đũa của Nam Chi gắp liên tục như bay, nhìn thấy Thẩm Gia Văn không ăn cơm, nói: “Văn ca, thân thể huynh còn yếu, nếu không ăn cái gì, sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ta ăn.” Thẩm Gia Văn bắt đầu ăn cơm, một lát sau nói: “Lần cập bến tiếp theo, chúng ta rời thuyền.”
Thẩm lão đại a một tiếng, “Còn chưa tới nhà đâu, vẫn còn rất xa.”
“Chúng ta đi đường bộ.” Thẩm Gia Văn nói.
Sắc mặt Thẩm lão đại trở nên nghiêm túc, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Gia Văn nói: “Phòng của chúng ta đột nhiên bị chiếm, nghĩa là có người vội vã di chuyển, con thấy hộ vệ mỗi lần đều khác nhau.”
Nam Chi nhổ xương cá ra: “Ý của huynh là, trong ba căn phòng kia nhét đầy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3564265/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.