Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Chờ quản gia đi rồi, sắc mặt Thẩm lão đại tái nhợt nói: “Gia Văn, nơi này quá đắt.”

Thẩm Gia Văn nói: “Không cần trả tiền.”

Thẩm lão đại không yên tâm, lại đi hỏi chưởng quầy, chưởng quầy nói thẳng: “Yên tâm, các vị là khách của tiểu thư, không cần phải trả tiền.”

Lúc này Thẩm lão đại mới yên tâm, nhưng lại kéo theo một nỗi lo, đó là đối phương chiêu đãi mình như vậy, nhưng chính mình lại không có gì để báo đáp.

Nam Chi một mình một phòng, Thẩm lão đại ngay thẳng thành thật, cho dù đã được sắp xếp ba phòng, cũng muốn ở chung một phòng với con trai, không muốn ở riêng một phòng.

Cho dù không cần phải trả tiền.

Chưởng quầy khuyên nhủ: “Thẩm công tử phải đọc sách, cần được yên tĩnh, các vị ở chung một phòng quá ồn ào.”

Thẩm Gia Văn cũng khuyên nhủ Thẩm lão đại yên tâm ở một phòng.

Lúc này Thẩm lão đại mới sang phòng bên cạnh, nhưng vẫn co quắp cảm thấy mình và nơi này không hợp nhau.

Lúc này Thẩm Gia Văn mới hỏi Nam Chi: “Thẻ bài là ngươi lấy từ tiểu thư kia sao?”

Mặc dù Nam Chi và tiểu thư thường xuyên cùng nhau nói chuyện, nhưng Thẩm Gia Văn chưa bao giờ thò lại gần, cũng không xen vào một câu, vô cùng tuân thủ quy củ nghiêm ngặt.

Đúng hơn là không muốn gây rắc rối.

Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, chúng ta căn bản không quen thuộc với tỉnh thành, cho nên tỷ tỷ đưa cho ta thứ này.”

Thẩm Gia Văn:……

Ở trên thuyền, Hương Châu kết giao nhiều bằng hữu như vậy, thậm chí còn rời khoang thuyền đi xem bệnh, toàn bộ người trên thuyền đều biết tới nữ đại phu nhỏ tuổi.

Quan trọng nhất là, vẫn rất rẻ!

Thẩm Gia Văn không biết Hương Châu trước kia là cái dạng gì, nhưng Hương Châu bây giờ là trùm xã giao.

Hoàn toàn không biết thứ gọi là mất mặt.

Ngay cả Thẩm Gia Văn cũng bội phục da mặt nàng.

Bây giờ cái da mặt này giúp bọn họ ở trong một cái quán trọ sang trọng.

Thẩm Gia Văn há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng Nam Chi đã cất gói đồ đi, nói với Thẩm Gia Văn: “Văn ca, huynh đọc sách đi, ta đi ra ngoài đi dạo.” Sau đó chạy xuống lầu không còn thấy bóng dáng.



Thẩm Gia Văn:???

Ngươi không sợ bị bắt cóc sao?

Mẹ mìn cũng nhiều, ngươi như vậy rất dễ bị để mắt tới.

Ngươi trắng trẻo mập mạp như vậy, mẹ mìn nhìn thấy ngươi sẽ rất vui mừng đấy.

Không phải làm việc nặng, lại được ăn ngon đã nuôi Hương Châu thành trắng trẻo mập mạp, nếu không phải quần áo trên người tồi tàn, còn tưởng rằng là tiểu thư nhà có tiền.

Nam Chi đi ra ngoài ăn no bụng, xách túi lớn túi nhỏ trở về quán trọ, Thẩm Gia Văn nghe thấy động tĩnh từ phòng bên cạnh, buông sách xuống, đi gõ cửa.

Cửa mở, liền nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn, Nam Chi nhìn Thẩm Gia Văn, nói: “Ta mua đồ cho huynh và cha, trong thành có rất nhiều loại đồ ăn, vừa ngon lại vừa thú vị, chỉ là có chút đắt.”

Thẩm Gia Văn nhận đồ, nói với Nam Chi: “Vị tiểu thư ngươi quen phái người tới, nói muốn mời ngươi tới phủ gặp mặt.”

Nam Chi gật đầu, “Được nha, vừa lúc ta mới mua quần áo mới, ta mặc quần áo mới xong sẽ đến thăm Sở tỷ tỷ.”

Ngày hôm sau, Nam Chi mặc quần áo mới vào, theo nha hoàn Sở phủ rời đi, trước khi đi còn nói với cha và ca ca: “Ta sẽ quay về sớm.”

Thẩm lão đại nhìn bóng lưng của Nam Chi, “Có cảm giác tỉnh thành cũng không đủ để nó lăn lộn.”

Đi ra bên ngoài rồi, vẫn có thể lăn lộn.

Thẩm Gia Văn nhìn thấy Hương Châu như vậy, hơn một lần hoài nghi Hương Châu cũng xuyên đến, hắn từng nói chuyện với những người khác trong nhà, trước kia Hương Châu không phải như vậy, cũng không thể vì không thể làm nương tử của tú tài, liền giải phóng bản chất.

Cho dù có là giải phóng bản chất, cũng không thể giải phóng tới mức độ này.

Nhưng nếu là một người xuyên việt, nàng cũng không có gì là hiện đại, hoàn toàn không có chút kiêu ngạo của người xuyên việt, cũng không có tri thức vượt khỏi thế giới này.

Ngay cả con số Ả Rập cũng không biết lấy một cái, nhìn như một đứa trẻ đơn thuần.

Thẩm Gia Văn quan sát thật lâu, đều không phát hiện ra dấu hiệu xuyên qua, cái này chắc là giải phóng bản tính quá mức.

Chẳng lẽ là đã nằm trên hộ khẩu Thẩm gia, cảm thấy về sau không cần lo, cho nên không cần giả vờ nữa.

Thẩm Gia Văn không biết mình có bị lừa hay không, bởi vì biết quá ít thông tin mà bị tiểu nha đầu Hương Châu này lừa.

Nam Chi mua lễ vật tới cửa, lễ vật tương đối rẻ tiền, nhưng cũng là tâm ý của Nam Chi, vào trong phủ, người đầu tiên Nam Chi bái phỏng là mẹ của Sở tiểu thư.

Nam Chi đối với lễ nghi của thế giới này cũng không hiểu rõ lắm, rốt cuộc cũng luôn ở nông thôn, cô trước tiên cúi chào một cái, sau đó nói mình cùng ca ca đi thi, là đến từ nông thôn, không hiểu lễ nghi.

Dù sao thì lễ nhiều, người cũng không trách, ta đã nói ta không hiểu, nếu ngươi vẫn muốn trách ta, vậy thì không có cách nào.

Mẹ của Sở tiểu thư là một nữ tử rất đẹp đẽ sang trọng, phú quý bức người, nhưng thái độ đối với Nam Chi rất dịu dàng, bảo Nam Chi đi chơi với Sở tiểu thư đi, có chuyện gì cứ phân phó hạ nhân.



Sở tiểu thư kéo Nam Chi vào trong khuê phòng của mình, bảo người hầu lấy một chút trái cây ra cho Nam Chi ăn, Nam Chi cũng không khách khí, khen ngợi trái cây này ngọt, ở nông thôn không thể ăn được.

Sở tiểu thư thấy Nam Chi thản nhiên kể về chuyện ở nông thôn, nói: “Ta muốn muội bắt mạch lại cho ta.”

Nam Chi gật đầu, rửa tay sạch sẽ rồi bắt mạch, Sở tiểu thư đột nhiên sâu kín nói: “Mẹ, thực ra là mẹ kế của ta.”

Tay Nam Chi bỗng nhiên run lên, rất kinh ngạc, trước đó nhìn biểu cảm khi nói chuyện của hai mẹ con bọn họ, thực sự cảm thấy tình cảm giữa mẹ con hai người rất tốt.

Kết quả, vị phu nhân kia là mẹ kế sao?

Nam Chi không biết nên nói cái gì, cẩn thận bắt mạch, một lúc sau mới nói: “Trái tim của tỷ yếu lắm, đừng để trái tim làm việc quá sức, tỷ cũng đừng nghĩ quá nhiều, tổn thương đến thân thể và trái tim.”

Sở tiểu thư gật đầu, lại có chút sầu lo nói: “Có đôi khi ta không thể khống chế được mà nghĩ ngợi.”

Ở trong nhà đã như thế này, không biết sau khi xuất giá sẽ là như thế nào.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thật nhàm chán!”

Nam Chi kinh ngạc: “Tại sao lại nhàm chán?”

Sở tiểu thư nhu nhu nhược nhược, có một loại cảm giác như Tây Thi ôm ngực, mỗi khi nhíu mày, giống như đám mây mù bao phủ ngọn núi, có một loại cảm giác mờ mịt khó tả.

Sở tiểu thư nói với Nam Chi: “Ta thật ghen tị với muội, trông muội thật vô tư, không cần phải lo lắng gì cả.”

Nam Chi chớp chớp mắt, “Tỷ tỷ không được ưu sầu quá nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Tỷ tỷ có chuyện gì buồn sao?”

Sở tiểu thư lắc đầu nói: “Chỉ là cảm thấy không thú vị mà thôi, cuộc đời ta có ý nghĩa gì đâu?”

Nam Chi theo bản năng cau mày nói: “Sao lại không có ý nghĩa, tỷ tỷ, tỷ nói ra cho ta biết đi.”

Sở tiểu thư: “Ta sẽ gả cho một nam tử môn đăng hộ đối, lo lắng hậu viện cho hắn, hậu viện của hắn có rất nhiều nữ tử, còn sẽ có rất nhiều con vợ lẽ.”

Nam Chi nhìn Sở tiểu thư, càng nói, sắc mặt của nàng càng tái nhợt trong suốt.

Nam Chi nói: “Nhưng mà tỷ tỷ, đây là chuyện tương lai.”

Sở tiểu thư: “Đây là chuyện nhất định sẽ xảy ra.”

Nam Chi: “Nhưng tỷ không thể giải quyết được chuyện tương lai nha, bây giờ chúng ta mới chỉ đang nói chuyện, tỷ còn chưa thành thân với người môn đăng hộ đối kia, bây giờ không thể giải quyết được chuyện tương lai.”

“Tương lai còn chưa xảy ra, không thể giải quyết được, biết là sẽ khó chịu, nhưng bây giờ chúng ta chỉ đang ăn trái cây, nói chuyện phiếm mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.