Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Thẩm Gia Văn thản nhiên nói gia cảnh nhà mình không tốt, tin chắc đây chỉ là cảnh tạm thời.

Mọi thứ sẽ thay đổi, cho nên không thèm để ý cũng không tổn thương lòng tự trọng.

Hơn nữa Thẩm Gia Văn cũng đối xử đủ nho nhã lễ độ với vị tiểu thư này, thờ ơ xa cách, không hề có ý nịnh nọt.

Vị tiểu thư kia dịu dàng nói: “Không sao.”

Nam Chi khó hiểu nhìn Thẩm Gia Văn, sao vậy, muốn cho ta gặp thê tử mới của ngươi sao?

Nam Chi hoàn toàn không nghi ngờ mị lực của Thẩm Gia Văn, hậu viện của Thẩm Gia Văn có không ít nữ tử đâu.

Nam Chi cảm thấy những nữ tử này đứng cạnh nhau, Thẩm Gia Văn nhìn cũng sẽ hoa mắt.

Thẩm Gia Văn nhìn ánh mắt bối rối của Hương Châu, nói với Nam Chi: “Đây là Lý tiểu thư, có chút bệnh vặt, tới đây để ngươi nhìn xem.”

Nam Chi trực tiếp nói: “Được!”

Người trong thành đều đã đến tìm cô, danh tiếng của cô đã truyền đến trong thành rồi sao?

Ta lợi hại như vậy sao, bành trướng.jpg!

Nếu chữa khỏi, có thể trả thêm phí hay không, vị tiểu thư này có vẻ rất giàu.

Thẩm Gia Văn vô cùng thức thời đi ra ngoài, nói với Nam Chi: “Làm hết sức, nếu không thể, cứ nói rõ với Lý tiểu thư, không cần miễn cưỡng.”

Nam Chi gật đầu, “Biết rồi!”

Không thể trị được Nam Chi sẽ không trị, nếu trị chết người thì phải làm sao bây giờ đây?

Lý tiểu thư híp mắt đánh giá Nam Chi và Thẩm Gia Văn, chờ Thẩm Gia Văn đi ra ngoài, mới vươn tay ra cho Nam Chi bắt mạch.

Thời điểm Nam Chi đang cẩn thận bắt mạch, Lý tiểu thư đột nhiên nói: “Ngươi là muội muội của Thẩm công tử sao?”

Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy.”

Lý tiểu thư lại hỏi: “Ca ca ngươi đối xử với ngươi có tốt không?”

Nam Chi:……

Chúng ta là đang khám bệnh nha, tại sao cứ nhắc đến Thẩm Gia Văn nha!

Chẳng lẽ Lý tiểu thư thích Thẩm Gia Văn.

Nam Chi cảm thấy có chút đồng cảm với Lý tiểu thư, Thẩm Gia Văn chính là có rất nhiều vợ.

Nam Chi gật đầu, “Văn ca đối xử với bọn đệ đệ muội muội rất tốt, tiểu thư có triệu chứng gì cứ nói với ta.”

Lý tiểu thư có chút ngượng ngùng nói: “Ta cảm thấy hơi ngứa.”

Nàng, một nữ tử còn chưa xuất giá, lại ngứa.

Nam Chi lập tức bảo Lý tiểu thư cởi quần, Lý tiểu thư hoảng sợ từ trên ghế nhảy dựng lên, nha hoàn bên cạnh lập tức bảo vệ trước mặt Lý tiểu thư, coi Nam Chi thành người có mưu đồ bất chính.

Nam Chi nói: “Ta không nhìn, ta chỉ xem trên quần lót của tiểu thư có dính gì thôi.”

Lý tiểu thư và nha hoàn nhìn nhau, Nam Chi còn nói thêm: “Các ngươi đã phải tới đây rồi.”



Uy lực của các ngươi đã phải tới đây thật sự rất lớn, Lý tiểu thư thỏa hiệp, cam chịu cái chết.

Nam Chi nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, nha hoàn ‘y’ một cái bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn Nam Chi không giống nhìn một người bình thường.

Sắc mặt Nam Chi không thay đổi, nói thẳng: “Chính là có bệnh, vị viêm rồi, mỗi ngày dùng nước rửa sạch bên trong một chút, nếu vẫn còn ngứa thì dùng thuốc để rửa sạch trước.”

Khuôn mặt của Lý tiểu thư sau mũ rèm hơi thả lỏng, “Vậy là tốt rồi, làm phiền ngươi, Tùng Hương, đưa tiền.”

Nha hoàn lấy từ trong túi tiền ra hai thỏi bạc vụn, nhìn qua hình như là năm lượng.

Hai mắt Nam Chi sáng lên, cảm thấy mỹ mãn, người trong thành đúng là hào phóng, chính là giàu có nha!

Bệnh này, đại phu trong thành cũng có thể chữa được, tại sao lại đến tìm cô?

Nhưng kiếm được tiền Nam Chi vẫn rất vui, Lý tiểu thư ra cửa, nha hoàn cầm thuốc.

Thẩm Gia Văn đứng cách căn phòng một khoảng, đang đợi ở trong sân, Lý tiểu thư không biết thân sĩ phong độ là gì, nhưng giờ khắc này nàng cảm nhận được, Thẩm Gia Văn thật sự là một nam nhân ôn nhu.

Khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

Thật sự đánh thẳng vào tim.

Thẩm Gia Văn hỏi Nam Chi: “Vấn đề có nghiêm trọng không?”

Vẻ mặt Nam Chi nhẹ nhàng thích ý, “Không nghiêm trọng.” Tiền còn nhiều.

Bệnh như vậy ta đã từng xem qua rất nhiều.

Thẩm Gia Văn nói: “Vậy ta đưa tiểu thư trở về.”

Thẩm Gia Văn leo lên chiếc xe ngựa đằng sau, xuất phát.

Vội vàng đến, lại vội vàng đi, bà nội Thẩm dùng bàn tay khô héo của mình nắm lấy tay Nam Chi, “Vậy, vị tiểu thư kia đến đây làm gì?”

Phú quý như vậy, làm người ta không dám đến gần.

Trong lòng bà nội Thẩm mơ hồ có chút ý tưởng, nhưng lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá kỳ lạ.

Nam Chi nói: “Là tới xem bệnh, bà nội, bọn họ đưa phí khám bệnh, ta muốn mua gà ăn.”

Bà nội Thẩm:........

Ngươi đúng là không tim không phổi!

Lúc này còn nghĩ đến ăn!

Đây chính là chuyện lớn của gia tộc đấy.

Nam Chi dẫn theo ba nữ hài trong nhà không phải đến trường đọc sách đi mua gà.

Tìm đến một nhà nuôi nhiều gà trong thôn, mua hai con gà.

Thẩm Văn Tĩnh hỏi: “Hương Châu tỷ tỷ, tỷ mua tận hai con sao, ăn cả hai con sao?”

Nam Chi coi đó là chuyện đương nhiên: “Đương nhiên rồi, trong nhà có nhiều người như vậy, một con làm sao đủ ăn, phải nấu một nồi thịt kho tàu lớn, mọi người đều được ăn.”

Mỗi người một miếng thịt, còn chưa nếm ra vị gì.

Ngang tàng, thật sự ngang tàng!

Hâm mộ quá, ngầu quá nha!



Ánh mắt của nhóm tiểu muội sáng lấp lánh nhìn Nam Chi, trong mắt tràn ngập sự sùng bái.

Mỗi tay Nam Chi cầm một con gà, làm động tác anh dũng ném gà xuống đất: “Giết, đem nấu chín hết, một miếng da cũng không được để lại, trời quá nóng, không thể bảo quản được thịt đâu.”

Người Thẩm gia:......

Đây là vẻ mặt của kẻ có tiền sao?

Thật là đẹp mắt!

Hai con gà ít nhất cũng bảy tám cân, mỗi người có thể ăn được hai miếng.

Bà nội Thẩm nói: “Hương Châu à, tiền không được tiêu lãng phí như vậy, phải để dành.”

Nam Chi nghi hoặc, “Kiếm tiền là để mình được ăn no bụng nha.”

Bà nội Thẩm nói: “Đến lúc đó sinh bệnh, không có tiền ứng phó thì phải làm sao bây giờ?”

Nam Chi: “Ta chính là đại phu nha, bệnh nhẹ ta có thể trị, bệnh nặng không cần trị.”

Bà nội Thẩm:.........

Đứa trẻ xui xẻo này, lúc nào cũng làm người ta không nói được lời nào.

Nhưng bà nội Thẩm cũng không nói nhiều, dù sao cũng là được ăn mà không phải trả tiền, kén cá chọn canh sẽ làm người ta không vui.

Trời tối Thẩm Gia Văn quay về thôn, đi vào nhà chính, lọt vào tầm mắt chính là một chậu lớn có ngọn gà hầm củ cải.

Chậu đựng thịt gà hình như là chậu rửa mặt, làm bằng gỗ, cứ như vậy đứng sừng sững giữa bàn.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Gia Văn chính là, đây không phải là chậu rửa chân đi.

Người nhà quê không mấy chú trọng, một cái khăn có thể dùng để lau từ đầu đến đít, thật sự làm Thẩm Gia Văn có chút khổ sở.

Thẩm Gia Văn hỏi: “Sao lại có nhiều thịt gà thế?”

Thẩm gia không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để ăn được.

Nam Chi nói: “Là tiền khám bệnh của vị tiểu thư kia đưa, ta mua về hai con gà.”

Thẩm Gia Văn hoàn toàn không ngạc nhiên, trong nhà cũng chỉ có Hương Châu tình nguyện bỏ ra để ăn như vậy.

Thẩm Gia Văn vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cái chậu này, chắc không phải là chậu rửa chân chứ?”

Nam Chi lắc đầu, “Không phải nha, là chậu rửa mặt, ta đã rửa mấy lần rồi, sạch sẽ!”

Thẩm Gia Văn:……

Tuy rằng là như thế, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Ăn thôi.

Một chậu gà hầm củ cải to đã bị người Thẩm gia ăn sạch sẽ, thật sự là trong bụng không có mỡ, có thể ăn một lượng cơm lớn, có nhiều hơn nữa cũng có thể ăn hết.

Người Thẩm gia xoa bụng cảm thán, có thể ăn thịt đến no căng đúng là hạnh phúc!

Sau này sẽ có thể sống cuộc sống tốt đẹp như vậy.

Bây giờ trong nhà đã không cần phải nộp thuế, người Thẩm gia đoán chừng có thể ăn no.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.