Edit: Kim
Thẩm Gia Văn nghĩ thầm, chắc chắn bí mật của mình đã bị lòi ra ở đâu đó.
Hắn hoàn toàn không biết gì về Thẩm Gia Văn lúc đầu, Thẩm Gia Văn thích ăn cái gì, ghét ăn cái gì cũng không biết.
Lòi ra quá nhiều chỗ, Thẩm Gia Văn càng nghĩ càng khẩn trương.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ mất mát cùng bi thương, giống như có chút tổn thương mà nói: “Ta có chỗ nào không đúng sao, ngươi liền không muốn chung sống với ta cả đời?”
Nam Chi a một tiếng, vẻ mặt khó hiểu, “Cái gì mà đúng với không đúng, cha mẹ ta bán ta tới Thẩm gia, các ngươi muốn ta thành thân với ai, ta liền thành thân với người đó.”
Sau đó Nam Chi lại tỏ ra nghi ngờ, “Văn ca, huynh thật sự không nhớ sao, một chút cũng không nhớ sao, huynh chết đuối, chứ không phải là đập đầu đâu.”
Thẩm Gia Văn:……
Không nhớ, ta không nhớ cái gì cả.
Ta cũng không phải là Thẩm Gia Văn thật sự, ta có thể biết cái gì?
Thẩm Gia Văn trầm mặc, Nam Chi nói: “Văn ca, trước kia chúng ta đã thương lượng xong, đến năm ta 16 tuổi, huynh sẽ nói với người nhà, chúng ta sẽ không làm phu thê.”
“Vẫn là Văn ca tốt bụng, huynh nói như vậy Thẩm gia vẫn sẽ giữ ta lại, ta vẫn luôn cảm kích huynh.”
Nam Chi: Hì hì, dù sao thì ngươi cũng không nhớ gì.
Nam Chi chính là bắt nạt Thẩm Gia Văn cái gì cũng không biết, muốn nói gì thì nói.
Thẩm Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3563382/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.