Edit: Kim
Nhưng tới thời cổ đại rồi, chính là gia tộc, tông tộc phải đoàn kết một lòng, tưởng chừng là lực cản, nhưng cũng là trợ lực.
Thẩm Gia Văn cũng hoài nghi nguyên chủ không phải tự mình rơi xuống hồ nước, mà là bị người ta đẩy xuống.
Trong đầu hắn đã có đối tượng hoài nghi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, đã biết rõ ràng, nhất định phải làm đối phương ăn không hết gói đem đi.
Còn không phải là ngấm ngầm giở trò sao, hắn cũng có thể nha!
Nam Chi nói với Thẩm Gia Văn: “Ta lại đi hái thêm nấm, huynh có muốn bán không?”
Nam Chi đã coi Thẩm Gia Văn là công cụ bán hàng hình người, Thẩm Gia Văn luôn bán được đồ với giá cao, đúng là tuyệt vời!
Thẩm Gia Văn gật đầu, thuận tiện bán là được.
Nam Chi nhìn da môi khô nứt, đôi mắt đỏ đậm của Thẩm Gia Văn, vừa nhìn đã biết là suy nghĩ quá độ, cô ngâm mấy bông cúc dại đem cho hắn uống, “Văn ca, huynh uống chút nước đi.”
Thẩm Gia Văn chỉ nhận ra hoa cúc, những thứ khác thì không, có chút hoài nghi nói: “Những thứ này là gì?”
Nam Chi nhìn Thẩm Gia Văn nói: “Là thảo dược nha, Văn ca huynh suy nghĩ quá nhiều, tinh thần không tốt, gan ứ, khí huyết đình trệ, thứ này có thể giúp tinh thần huynh dễ chịu hơn một chút.”
Nói ngắn gọn, áp lực của Thẩm Gia Văn quá lớn.
Thẩm Gia Văn nghe Hương Châu nói xong, lại nhìn vào đôi mắt trong sáng của Hương Châu, theo bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3561919/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.