Chuyện tốt sẽ ngày càng tốt, chuyện xấu sẽ ngày càng xấu, thời gian vốn là như vậy.
Cô độc, thật cô độc!
Thời điểm cao cao tại thượng, Phong Vân Đình cảm thấy mình thật cô độc, nhìn xuống mọi người, tất cả mọi người đều không xứng.
Bây giờ, xuống dốc, vẫn cô độc một mình, không ai, không có một người nào đứng bên cạnh hắn.
Hắn có con, một đứa đi theo mẹ, một đứa còn nằm trong bụng.
Nhưng Phong Vân Đình lại có cảm giác cô độc tuyệt vọng mà từ trước nay chưa từng có.
Đứng trước khung cửa kính kéo dài từ trần nhà kéo xuống mặt đất, nhìn dòng người qua lại đông như trẩy hội, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, giống như mặt đất và cả tòa nhà đều đang rung chuyển.
Dường như đang sụp đổ, khi một tòa nhà bắt đầu có vết nứt, xuất hiện vấn đề, rất nhanh sẽ sập xuống, thời điểm ngã xuống mặt đất, Phong Vân Đình cảm giác như cả đế chế của mình đã sụp đổ.
Thời điểm Phong Vân Đình tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện, xung quanh có rất nhiều người, mẹ hắn đang khóc sướt mướt, Phong Vân Đình cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là áp lực quá lớn, cơ thể không chịu nổi.
Những người khác nhìn thấy Phong Vân Đình không sao, đều lục tục rời khỏi, chỉ còn lại Lăng Kiều.
Phong Vân Đình đầu tiên là nhìn xuống bụng Lăng Kiều, Lăng Kiều mặc áo rộng thùng thình, bụng đã hơi nhô lên.
Phong Vân Đình hỏi: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Phong Vân Đình mặt không cảm xúc, rất bình tĩnh nói.
Lăng Kiều do dự một chút mới mở miệng nói: “Phong Vân Đình, người nhà tôi muốn tôi ly hôn với anh.”
Sắc mặt của Phong Vân Đình cũng không thay đổi, hắn đặt ly nước xuống, chỉ hỏi: “Vậy cô nghĩ thế nào?”
Vẻ mặt Lăng Kiều mờ mịt, “Tôi không biết, tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Phong Vân Đình thở dài một hơi nói: “Làm sao cô có thể không biết được, cô biết hết, cô chỉ giả vờ tỏ ra mờ mịt, giả vờ làm người vô tội bị số phận đẩy về phía trước mà thôi, như vậy sẽ không phải chịu trách nhiệm về hành động sai lầm của mình.”
Sắc mặt Lăng Kiều lập tức trở nên dữ tợn, không khỏi tức giận nói: “Cho nên, ở trong lòng anh, tôi là người xấu?”
Phong Vân Đình lắc đầu, “Không thể xem là người xấu, cùng lắm là làm kỹ nữ mà còn đòi lập đền thờ trinh tiết mà thôi.”
Lăng Kiều: Mẹ kiếp!
Tức chết rồi, chưa từng thấy ai nói chuyện như vậy.
Lăng Kiều cười lạnh, “Tôi là kỹ nữ đòi lập đền thờ, như vậy nếu thật sự làm việc xấu sẽ là thẳng thắn, không dối trá?”
Phong Vân Đình không nói gì, hơi rũ mắt xuống, bộ dạng cự tuyệt cách xa ngàn dặm này, làm Lăng Kiều rất không cam lòng.
“Sao vậy, bây giờ anh lại thích Khổng Chân rồi sao, lúc trước đối phó Khổng Chân, anh là người ra tay nhiều nhất.”
“Anh nói tôi là kỹ nữ đòi lập đền thờ, không phải anh cũng đi lập đền thờ cho kỹ nữ đó sao, anh đi bao nuôi người ta, lại làm như mình bị lừa gạt tình cảm, anh cảm thấy Khổng Chân lừa anh, Khổng Chân có thể lừa anh cái gì?”
Lăng Kiều cũng không phải là đồng tình với Khổng Chân, mà là muốn lợi dụng Khổng Chân để đả kích nhân cách của Phong Vân Đình.
Đây là phản ứng sau khi bị công kích, bởi vì Phong Vân Đình nói cô là kỹ nữ đòi lập đền thờ, Lăng Kiều làm sao có thể chịu đựng được sự xúc phạm như vậy.
Kể từ khi đến thế giới này, Lăng Kiều đều được người ta cưng chiều.
Bây giờ cô bị bộ dạng trở mặt vô tình của Phong Vân Đình kích thích rồi.
Lăng Kiều không nhịn được nói: “Chúng ta ly hôn đi, đứa nhỏ này cũng không thể giữ lại.”
Lăng Kiều theo bản năng, không nhịn được mà dùng đứa trẻ làm công cụ thử, muốn biết khi đối mặt với đứa trẻ, Phong Vân Đình sẽ như thế nào.
Phong Vân Đình vô thức nhìn về phía cái bụng hơi nhô lên của cô, Lăng Kiều cũng cố ý ưỡn eo, đẩy bụng về phía trước.
Phong Vân Đình mất một lúc mới nói: “Cô là mẹ của đứa trẻ, cô có quyền xử lý đứa trẻ này, muốn giữ lại hay sinh ra, đều là chuyện của cô.”
Nhìn xem, đây là nói gì, nói cái gì!
Trong lòng Lăng Kiều cảm thấy vô cùng thất vọng, đột nhiên trong đầu cô vang lên lời Khổng Chân nói, Khổng Chân đã từng nói, Phong Vân Đình thật sự không có tình cảm gì với đứa trẻ.
Nhưng mà, Lăng Kiều lại cảm thấy con mình sẽ là ngoại lệ, không riêng gì đứa trẻ, cô cũng là ngoại lệ.
Rốt cuộc, trong cốt truyện, Phong Vân Đình cũng yêu thương Khổng Nhan, đối xử với đứa trẻ kia rất tốt, giống như một công chúa nhỏ.
Lăng Kiều giễu cợt, “Phong Vân Đình, anh nói tôi không có trách nhiệm, không gánh vác hậu quả, nhưng bây giờ anh đang làm cái gì, còn không phải anh giao quyền xử lý đứa trẻ này vào tay tôi sao, tôi có đưa ra quyết định gì, cũng đều không liên quan đến anh, anh hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm hay gánh nặng tâm lý nào có đúng không?”
Phong Vân Đình lạnh lùng mà nhìn, lạnh nhạt nghe Lăng Kiều chế nhạo mình, nói: “Nếu tôi nói giữ đứa trẻ này lại, cô sẽ giữ lại sao?”
Lăng Kiều không trả lời, Phong Vân Đình bật cười, “Người nhà cô chắc hẳn không muốn cô giữ đứa nhỏ này lại đi, đến lúc đó đứa trẻ không còn, cô sẽ không cảm thấy áy náy, cô sẽ cảm thấy, cô làm như vậy là vì người nhà.”
Lăng Kiều vẫn không nói gì, đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nói với Phong Vân Đình: “Tôi sẽ gửi giấy thỏa thuận ly hôn cho anh, hy vọng chúng ta kết thúc trong êm đẹp.”
Phong Vân Đình gật đầu, “Được.”
Thói đời nóng lạnh, trong khoảng thời gian này đã nhìn thấy rất nhiều.
Dù vậy, Lăng Kiều đi rồi, Phong Vân Đình vẫn không nhịn được mà nổi giận, sắc mặt rất khó coi.
Thời gian kết hôn còn chưa tới nửa năm, đã phải ly hôn.
Lúc này nếu ly hôn, tình huống của Phong gia sẽ là dậu đổ bìm leo, đang lúc nhạy cảm, mọi người sẽ cảm thấy Phong gia không xong rồi.
Bằng không sao mới chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đôi vợ chồng này đã ly hôn.
Vợ chồng như chim liền cành, tai vạ đến lại mạnh ai nấy bay.
Hắn sẽ không ly hôn nhanh như vậy, phải kéo dài thêm một thời gian nữa.
Về phần đứa trẻ kia, Phong Vân Đình thật sự để Lăng Kiều tùy ý xử lý, cô muốn giữ thì giữ.
“Cha ơi, cha……”
Ngay lúc Phong Vân Đình đang suy tư, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Nam Chi nhảy vào như một quả bóng cao su, có loại cảm giác vui sướng không nói nên lời.
Nam Chi đứng ở mép giường, nhìn Phong Vân Đình hỏi: “Cha ơi, cha không sao chứ, sao cha lại thành ra như vậy, cha, cha gầy đi rồi.”
Hệ thống:……
Cha ngươi trở thành như vậy, ngươi không nghĩ là do ngươi ban tặng sao.
Cô thậm chí có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không chột dạ, cũng không đắc ý.
Đoán chừng là hoàn toàn không biết, chuyện mình làm cho cha không còn tiền là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Trong lòng chỉ có một chuyện, công bằng, công bằng, con mẹ nó công bằng.
Phong Vân Đình nhìn Nam Chi, lại nhìn Khổng Chân, Khổng Chân nói: “Anh bị bệnh, đứa trẻ muốn tới thăm anh, mặc kệ nói thế nào, anh cũng đều là cha của con bé.”
Phong Vân Đình:……
Người không biết, còn tưởng hắn không thể sống được, đến nhìn mặt lần cuối.
Phong Vân Đình cau mày nói: “Làm sao cô biết tôi bị bệnh?”
Khổng Chân mỉm cười: “(* ̄︶ ̄),chuyện anh bị bệnh, đã bị đưa tin rộng rãi rồi.”
Mọi người đều nói Phong gia xong đời rồi, ngay cả Phong Vân Đình cũng đang nằm viện.
Nếu là trước đây, Phong Vân Đình bị bệnh thì bị bệnh, sẽ không nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ, cần phải liên tưởng.
Phong Vân Đình hít sâu một hơi, không biết mình đã tạo cái nghiệt gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]