Edit: Kim
Chuyện tốt sẽ ngày càng tốt, chuyện xấu sẽ ngày càng xấu, thời gian vốn là như vậy.
Cô độc, thật cô độc!
Thời điểm cao cao tại thượng, Phong Vân Đình cảm thấy mình thật cô độc, nhìn xuống mọi người, tất cả mọi người đều không xứng.
Bây giờ, xuống dốc, vẫn cô độc một mình, không ai, không có một người nào đứng bên cạnh hắn.
Hắn có con, một đứa đi theo mẹ, một đứa còn nằm trong bụng.
Nhưng Phong Vân Đình lại có cảm giác cô độc tuyệt vọng mà từ trước nay chưa từng có.
Đứng trước khung cửa kính kéo dài từ trần nhà kéo xuống mặt đất, nhìn dòng người qua lại đông như trẩy hội, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, giống như mặt đất và cả tòa nhà đều đang rung chuyển.
Dường như đang sụp đổ, khi một tòa nhà bắt đầu có vết nứt, xuất hiện vấn đề, rất nhanh sẽ sập xuống, thời điểm ngã xuống mặt đất, Phong Vân Đình cảm giác như cả đế chế của mình đã sụp đổ.
Thời điểm Phong Vân Đình tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện, xung quanh có rất nhiều người, mẹ hắn đang khóc sướt mướt, Phong Vân Đình cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là áp lực quá lớn, cơ thể không chịu nổi.
Những người khác nhìn thấy Phong Vân Đình không sao, đều lục tục rời khỏi, chỉ còn lại Lăng Kiều.
Phong Vân Đình đầu tiên là nhìn xuống bụng Lăng Kiều, Lăng Kiều mặc áo rộng thùng thình, bụng đã hơi nhô lên.
Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3557772/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.