Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Chuyện giữa Lăng gia và Phong gia còn chưa giải quyết xong, Khổng Chân không dám lộ diện.

Một khi ngoi đầu lên, nói không chừng sẽ trở thành mục tiêu tấn công của hai nhà.

Cho dù Uông Chính có là thánh nhân, không có yêu cầu gì, cô cũng khó có thể lộ diện vào lúc này.

Uông Chính bị từ chối, vẻ mặt nóng nảy, hắn cười lạnh, “Cô còn muốn giữ mình vì Phong Vân Đình sao, Phong Vân Đình sẽ không cần Lăng Kiều mà đi chọn cô sao, tôi thấy cô còn chưa nhìn rõ tình huống của mình lắm đâu, ở bên tôi sẽ không có hại.”

Xì, trong lòng Khổng Chân cảm thấy ghét bỏ.

Ở cạnh anh thì không có hại, có mà đến cả mảnh xương vụn cũng không còn.

Khổng Chân không nói lời nào, Uông Chính còn nói thêm, “Khổng Chân, tôi thật sự thích cô, cô cho rằng cô rút lui, là an toàn rồi sao?”

“Không đâu, không có ai chú ý tới cô, người khác sẽ càng dễ dàng ra tay với cô, đứa trẻ kia là vậy cản, cho nên mới xảy ra chuyện.”

Khổng Chân ngước mặt nhìn Uông Chính, “Không phải do anh làm sao?”

Uông Chính trực tiếp nói: “Tôi là muốn bảo vệ cô, con của cô có liên quan gì đến tôi đâu, tên Trương Lương kia cũng là bị người ta dùng tiền mua chuộc, mới làm ra chuyện như vậy.”

Khổng Chân vẫn bình tĩnh như cũ, “Chẳng lẽ anh muốn nói, là do Lăng gia làm đi?”

Uông Chính trầm mặc một chút, theo bản năng sờ sờ cái mũi, “Đúng là do Lăng gia làm.”

Khổng Chân:……

Kẻ địch của cô không phải Phong Vân Đình thì chính là Lăng gia, Phong Vân Đình sẽ không tới mức giết con của mình, vậy chỉ còn Lăng gia.

Trong giới giải trí cho dù có cạnh tranh trong công việc, cũng sẽ không làm tới mức này.

Giết chết đứa trẻ, chặt đứt con đường của cô, cũng thuận tiện loại bỏ chướng ngại vật cho Lăng Kiều.

Trong chuyện này, nhất định có sự tham gia của Uông Chính, Khổng Chân sẽ vì chuyện của đứa trẻ mà phát điên, nói không chừng sẽ không từ thủ đoạn mà tới tìm Uông Chính.

Đến lúc đó không phải sẽ tùy Uông Chính xử trí sao.

Lăng gia có mục đích của mình, hắn cũng có mục đích.

Khổng Chân vào nhà đóng cửa lại, nhốt Uông Chính với vẻ mặt u ám bên ngoài.

Uông Chính đứng ngoài cửa một lúc, chỉ có thể không cam lòng mà đi rồi.



Nam Chi ngượng ngùng dọn ghế đi, nói với Khổng Chân: “Mẹ, mẹ đừng để ý tới ông chú xấu xa đó, hắn không phải người tốt, rất xấu.”

Khổng Chân gật đầu, “Mẹ biết rồi.”

Nam Chi vẫn cảm thấy không yên tâm, nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, chúng ta đi tố cáo đi.”

Hệ thống: “Vẫn đăng video sao?”

Nam Chi lắc đầu, “Hắn là người xấu, sẽ luôn làm chuyện xấu, chúng ta báo cảnh sát đi, để chú cảnh sát tới bắt hắn.”

Nam Chi nhíu mày suy tư, “Chờ tới khi hắn làm chuyện xấu, chúng ta lập tức báo cảnh sát, ca ca, như vậy được không?”

Hệ thống: “Được.”

Đêm đó, cảnh sát nhận được một cuộc gọi, nhưng mà giọng nói hình như đã qua xử lý, đưa ra một địa chỉ, nói có người mua bán dâm, còn sử dụng chất cấm.

Thông tin này cho dù có là giả cũng phải ra quân nha, nếu là thật, đây chính là lập được chiến công!

Cảnh sát đột ngột phá cửa xông vào, cả nam lẫn nữ trong phòng đều đang làm những hành vi phóng đãng, vẻ mặt hưng phấn, trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối khó tả, thậm chí còn có của mùi chất cấm là ma túy.

Tất cả đều bị đưa đi rồi, bao gồm cả Uông Chính, hơn nữa Uông Chính còn là người khởi xướng ra buổi tụ tập này, đương nhiên là phải đưa đi uống nước chè.

Uông Chính ngây ngốc, buổi tụ tập này là hắn nhất thời nghĩ ra, một tiếng trước mới mời người tới chơi cùng.

Làm sao cảnh sát lại đến, nhất định là bên trong có quỷ, con mẹ nó, là ai?

Làm thế nào lại có quỷ được.

Uông Chính lắp bắp lôi kéo cảnh sát bắt chuyện, muốn biết làm sao cảnh sát có thể biết được.

Cảnh sát lạnh mặt nói thẳng: “Thành thật một chút.” Còn muốn biết ai báo cảnh sát, như thế nào, muốn trả thù người ta sao.

Chúng tôi cũng không biết, đoán chừng là người ta cũng đề phòng bị anh trả thù đấy.

Đám đông bị đuổi giống như đuổi heo đưa đi làm xét nghiệm nước tiểu, sắc mặt Uông Chính rất khó coi, nhìn quanh đám bạn một vòng, cảm thấy người nào cũng có khả năng là người mật báo, đều là kẻ phản bội.

Đã nói là mọi người cùng nhau chơi, kết quả lại có người báo cảnh sát, đậu má!

Kết quả xét nghiệm nước tiểu không tốt, ngẫm lại cũng đúng, một đám người chơi điên cuồng như vậy, xét nghiệm ra thứ gì đó cũng là chuyện bình thường.

Uông Chính bị giam mấy ngày, được người nhà bảo lãnh ra, bị nhốt ở nhà một thời gian, sau đó lại chạy ra ngoài chơi, lúc này vì tránh cho có người báo cảnh sát, hắn tìm một nơi rất kín đáo.

Còn có người canh gác, một khi có động tĩnh gì lập tức chạy vào thông báo cho người bên trong, thậm chí còn sử dụng thiết bị gây nhiễu sóng điện thoại.



Làm xong tất cả, Uông Chính lại rơi vào mê mang, không biết mình là tới chơi, hay tới làm ăn trộm, lén lút khẩn trương như vậy, rõ ràng là tới để thư giãn.

Mặc dù đã chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng cảnh sát vẫn tới, người gác cửa không một tiếng động bị đánh gục.

Uông Chính lại đến đồn cảnh sát, cả người hốt hoảng, hắn không nhịn được mà hỏi cảnh sát, có thể để hắn chết cho minh bạch không, rốt cuộc làm thế nào mà cảnh sát tìm ra được?

Cảnh sát không giải đáp vấn đề của hắn, lần này hắn bị giam giữ lâu hơn, người nhà Uông Chính rất tức giận, hắn là kẻ ăn chơi trác táng trong nhà, chơi một chút cũng thôi đi, kết quả còn làm mất mặt như vậy.

Uông gia cũng không thể mặc kệ được nữa.

Uông Chính cũng bị người nhà giám sát chặt chẽ, ngay cả cửa cũng khó bước ra, càng đừng nói tới việc đi săn mỹ nữ.

Nhưng Uông Chính không phải người có thể quản được thân dưới, một lần hai lần, liên tục rất nhiều lần bị bắt được, quả thực là lần nào cũng chuẩn xác.

Thậm chí Uông Chính còn hoài nghi có phải cảnh sát đã cài camera giám sát lên người hắn không, bằng không làm sao bọn họ có thể tìm ra hắn nhanh tới như vậy?

Cảnh sát cũng khen ngợi, lực lượng quần chúng nhân dân quả thực là thần bí khó lường, quá lợi hại.

Uông gia cứu Uông Chính cũng phát bực rồi, mày muốn chơi thì chơi đi, nhưng ngay cả phân dính trên mông cũng không thể chùi cho sạch, quả thực là phế vật không thể tưởng tượng được.

Mày muốn chơi cả ngày, Uông gia cũng đều có thể chi trả, nhưng nếu mày còn tiếp tục như vậy, Uông gia còn có thể ngẩng cao đầu hay không, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy thế nào.

Tuy rằng ở nơi riêng tư đa số mọi người đều không mấy sạch sẽ, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra tốt đẹp.

Người Uông gia sợ Uông Chính lại tiếp tục bị tống vào ngục, trực tiếp ném hắn ra nước ngoài, trong nước lúc nào cũng bị bắt, thật sự quá mất mặt, ra nước ngoài đi thôi.

Đây là trục xuất, nếu là ở thời cổ đại chính là đi lưu đày, mắt không thấy tâm không phiền, thi thoảng gửi chút tiền.

Con cháu trong gia tộc, có người tài giỏi, nhưng cũng có phế vật, không thể ai cũng là nhân tài, nhưng cũng không thể để kẻ phế vật đạp đổ tất cả được.

Hơn nữa, ảnh hưởng của việc này cũng quá xấu rồi, làm ăn đều phải nhìn vào mặt mũi, trên mảnh đất này, làm ăn buôn bán chịu rất nhiều hạn chế, về bản chất vẫn là thiên vị quan, quyền luôn đứng trên tiền.

Trên mạng tuồn ra một số tin tức, nhưng rất nhanh đã bị dập tắt, không có nhiệt độ thì đương nhiên sẽ rơi xuống.

Dù sao thì Uông Chính cũng không phải là minh tinh gì đó, độ nổi tiếng cũng không lớn, mọi người cũng không chú ý tới hắn nhiều.

Nhưng mà lại có một thông tin khác nổ ra gây xôn xao dư luận, đó chính là, có người tung tin nóng, đã tìm ra cha của đứa trẻ trong bụng Lăng Kiều, là Phong Vân Đình.

Phong Vân Đình???!!

Cái tên này nghe có chút quen tai nha!

Ồ, là kim chủ trước đây của Khổng Chân nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.