Nam Chỉ chỉ là không hiểu, tại sao yêu một người, lại khiến một người khác trở nên thảm hại?
Phong Vân Đình ở bên Khổng Chân, Lăng gia rất thảm, ở bên Lăng Kiều, Khổng Chân vô cùng thảm.
Tại sao người thảm không phải là Phong Vân Đình?
Nam Chi cảm thấy mình phải tăng liều lượng, bảo hệ thống ca ca đăng thêm nhiều video.
Ngay cả tiền cấp dưỡng của con mình cũng không đưa, không thể nói là người tốt được.
Phong Vân Đình từ trên lầu đi xuống, nói với Nam Chi: “Về phòng chơi đi.”
Nam Chi ồ một tiếng, ngoan ngoãn đi lên lầu, ba người ngồi ở phòng khách nói chuyện, nhưng mà sắc mặt đều không được tốt. Nam Chi một hồi đi rót nước, một hồi đi lấy đồ ăn, đi tới đi lui giống như một con chuột, tạo ra tiếng động sột sột soạt soạt
Phong Vân Đình mất kiên nhẫn nói: “Đừng gây chuyện, ở yên trong phòng đi.”
Nam Chi nói: “Cha, con muốn ở bên cạnh cha.”
Phong Vân Đình: “Cút.”
Nam Chi trợn trắng mắt, xoay người đi rồi.
Cô vẫn muốn biết bọn họ đang nói cái gì.
Nhưng mà chạy lên chạy xuống mấy vòng, Nam Chi vẫn nghe được mấy lời, nghe thấy Lăng Kiều đang mang thai.
Nam Chi đứng trên cầu thang nhìn bụng của Lăng Kiều, trong bụng cô có bảo bảo sao, đứa em trai kia đến nhanh quá!
Có phải bọn họ sắp kết hôn không, trong truyện bọn họ cũng kết hôn.
Từ xa, Nam Chi không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng Phong Vân Đình và Lăng Hàng lại xảy ra mâu thuẫn, sắc mặt có chút kích động.
Nam Chi duỗi dài lỗ tai ra, các người đang nói cái gì nha?
Cảm thấy không thể đạt được thỏa thuận, anh em Lăng gia đi rồi, Phong Vân Đình ngây người trong đại sảnh, sắc mặt rất khó coi.
Nam Chi đi đến hỏi: “Cha à, hai người sắp kết hôn sao?”
Phong Vân Đình liếc mắt nhìn Nam Chi một cái, “Làm sao, muốn dò la tin tức cho mẹ mày sao?”
Nam Chi cạn lời, “Không liên quan đến mẹ, con chỉ tò mò thôi.”
“Cha, cha đưa tiền cấp dưỡng cho con đi, hai người sắp kết hôn rồi, con cũng phải về với mẹ, sau này, con sẽ sống cùng mẹ.”
Phong Vân Đình cười ha hả, “Nói đi nói lại, cũng chỉ là để lấy tiền mà thôi.”
Nam Chi rất suy sụp, tại sao đòi tiền lại khó tới như vậy, chua xót tới như vậy!
Nam Chi tuổi còn nhỏ đã quải tra nỗi chua xót của cuộc đời.
Đòi tiền khó quá nha, người trả tiền vẫn luôn kéo dài, cũng không biết muốn kéo dài tới bao giờ.
Nam Chi nghiến răng nghiến lợi, tức giận: “Cha, cha hẳn là nên đưa tiền cho con đi.”
Phong Vân Đình cười lạnh, “Bây giờ tao dạy mày một đạo lý, thế gian này không có cái gì gọi là hẳn là, từ trước đến nay không có chuyện gì là đương nhiên.”
Nam Chi lập tức phản bác: “Tại sao lại không có, có, cha có thể yêu tiền như một lẽ đương nhiên, người khác yêu tiền lại bị cha cười nhạo.”
Nói đi nói lại, chính là ông không muốn đưa tiền đúng không.
Sắc mặt của Phong Vân Đình rất khó coi, “Tao là cha mày.”
Vẻ mặt Nam Chi càng thêm khinh thường, “Cha không nói lý, lại lấy thân phận của mình ra làm cái cớ, ngay cả tiền cấp dưỡng mà cha cũng không cho con, còn nói là cha con.”
“Con gọi cha là cha, nhưng cha lại không nuôi con.”
Thân phận người cha này là hữu danh vô thực.
Làm trẻ con, đã từng gặp qua không ít người lớn dùng thân phận để chèn ép người, bản thân không nói đạo lý, còn muốn càn quấy, không khác gì đứa trẻ con hiếu thắng, một hai phải thắng, bằng không sẽ mất mặt.
Cái gì mà mất mặt nha, sai chính là sai, đúng chính là đúng.
Nam Chi không hiểu lắm.
Phong Vân Đình bị một đứa trẻ nói làm cho á khẩu không thể trả lời được, không còn gì để nói, trong lòng bốc hỏa, vươn tay xoa đầu Nam Chi một phen, làm đầu óc Nam Chi choáng váng, ngã xuống mặt đất.
Nam Chi đầu tiên là ngây ngốc, ngay sau đó là bắt đầu gào khóc, đấm ngực dậm chân, “Trời xanh ơi, mặt đất ơi, có người ngược đãi trẻ con, ô ô ô,.....”
Đầu óc Phong Vân Đình quay cuồng, đứa nhỏ này học hành động của người đàn bà đanh đá ở đây vậy.
Hắn và Khổng Chân đều không phải người như vậy, đứa trẻ học ở đâu?
Phong Vân Đình xoay người đi rồi, không thèm nhìn Nam Chi gào khóc, Nam Chi thấy vậy, ngưng khóc, đuổi theo Phong Vân Đình, “Cha, cha đưa tiền cấp dưỡng cho con đi, con phải về tìm mẹ.”
Không thể ở lại nơi này được nữa, cũng không thể tiếp tục cọ cơm, cha sắp kết hôn với người khác, sau này sẽ có những đứa con khác.
Cô muốn sống với mẹ.
Nam Chi không hề có suy nghĩ cha mẹ nhất định phải sống cùng nhau.
Chỉ cần có một người trong số bọn họ yêu thương cô là được.
Hiển nhiên, Phong Vân Đình sẽ không yêu thương Khổng Nhan.
Mẹ đã từng nói, tình yêu là một thứ rất quý giá, sẽ không dễ dàng trao cho người khác.
Bởi vì phải yêu bản thân mình trước, có dư thừa mới đi yêu người khác. Người khác không yêu mình, cũng không có cách nào.
Không thể chỉ trích người khác vì người ta không yêu mình được.
Không có ai nên yêu ai, cần phải yêu ai.
Trước kia Nam Chi còn nhỏ, căn bản nghe không hiểu lời này, nhưng trải qua vài thế giới, Nam Chi mơ hồ cảm nhận được, có rất nhiều thế giới, đều theo đuổi tình yêu quá mức, yêu mà không có được.
Nam Chi là trẻ con, cảm thấy rất bối rối, tại sao cứ nhất định phải ép người khác yêu mình, ta có thể yêu chính mình, tự ôm lấy chính mình.
Nam Chi kiêu ngạo ưỡn ngực, bản thân cô có thể tự dỗ mình đi ngủ.
Hệ thống nói: “Ngươi còn chưa tới tuổi theo đuổi sự viên mãn, lớn rồi ngươi sẽ biết.”
“Con người đều có bản năng và tư duy theo đuổi viên mãn, một người không phải viên mãn, mặc kệ là xuất phát từ tâm lý hay sinh lý, là con người, chỉ có một mình đàn ông hay phụ nữ, chính là một sự không viên mãn, thời điểm nam nữ kết hợp, là một loại viên mãn.”
“Tìm kiếm một người khác, là để hoàn thiện chính mình.”
Nam Chi nói thẳng: “Nghe không hiểu.”
Hệ thống trầm mặc.
Nam Chi cảm thấy mình đã nói quá nhanh, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chi Chi gặp được ca ca chính là viên mãn, Chi Chi cái gì cũng không hiểu, ca ca cái gì cũng biết, viên mãn, vô cùng viên mãn.”
Hệ thống: “……Tuy rằng ngươi đang nịnh ta, nhưng ta chấp nhận, lý giải như vậy cũng đúng.”
Nam Chi lập tức nói: “Ca ca nói cái gì cũng đúng, ca ca là tuyệt nhất.”
Nam Chi nhìn thư phòng của Phong Vân Đình, nói với hệ thống: “Ca ca, chúng ta lại đăng video đi, cha Khổng Nhan sẽ không đưa tiền, ta cũng không muốn đòi tiền nữa.”
Hệ thống: “Từ bỏ sao, đã đòi nhiều lần rồi.”
Phong Vân Đình có một loại ác ý rõ ràng, mặc dù số tiền đó đối với Phong Vân Đình mà nói, chỉ như con trâu mất đi một sợi lông, nhưng lại muốn trêu chọc đứa trẻ, không cho thì không cho đi, còn chọc đứa trẻ sốt ruột.
Nếu Phong Vân Đình biết, bởi vì hắn không đưa một chút tiền cấp dưỡng này, lại tổn thất càng nhiều tiền hơn, đoán chừng là nôn tới chết.
Hệ thống: “Lại đòi thêm đi, có thể hắn sẽ đưa, đòi tiền không sợ mất mặt đâu.”
“Chúng ta đăng thêm video, nhưng tiền cũng phải lấy, không lấy rất uổng.”
Nam Chi có chút tang thương nói: “Nhưng ta không cần nữa, ta là một đứa trẻ đáng yêu như vậy, bây giờ cũng trở nên không vui rồi.”
Hắn mắng cũng đã mắng, khinh thường cũng đã khinh thường, nhưng hắn vẫn không trả tiền, Nam Chi uất ức muốn chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]