Cá nằm trên thớt còn cố gắng giãy giụa, huống chi là người Lăng gia, bảo người ta từ bỏ cuộc sống tốt đẹp, không còn sản nghiệp, không có dòng tiền ổn định không cạn, còn khó chịu hơn cả giết chết bọn họ.
Lăng Kiều không ngờ, mình mới chỉ tới thế giới này chưa quá hai năm, đã phải sống cuộc sống khổ cực.
Lăng gia lại sụp đổ như vậy.
Mấu chốt là, danh tiếng của cô lớn như vậy, sau này không biết sẽ bị bao nhiêu người chế nhạo.
Quá khó chấp nhận rồi, quá ghê tởm.
Cô xuyên qua để làm cái gì, là trơ mắt nhìn mình đi theo con đường trong cốt truyện, mà không làm được gì?
Cô nhỏ bé như vậy, bất lực như vậy.
Tình yêu đích thực giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân thật kinh tởm!
Tình yêu của bọn họ được xây dựng nên từ xương cốt của người Lăng gia, bọn họ ân ân ái ái, bọn họ hạnh phúc mỹ mãn, nhưng lại muốn người khác phải chịu khổ.
Ghê tởm, quá ghê tởm.
Rốt cuộc cô nên làm thế nào, làm thế nào mới có thể cứu được Lăng gia.
Cô cái gì cũng không làm được.
Thật đáng ghét!
Đôi mắt của Lăng Kiều đỏ hoe, trông có chút dữ tợn, hận không thể ôm đầu hét chói tai phát tiết bất lực trong lòng mình.
“Chắc bây giờ cô đang đắc ý lắm đúng không?” Lăng Kiều ngồi đối diện với Khổng Chân, vẻ mặt tiều tụy, cô không biết nên nói chuyện cùng ai, nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện bản thân chỉ còn lại một người từng là kẻ địch, Khổng Chân!
Khổng Chân đặt tách cà phê xuống, còn không trang điểm, ăn mặc cũng rất giản dị, hoàn toàn không còn ánh hào quang.
Khổng Chân đánh giá Lăng Kiều, mỉm cười, thoải mái hào phóng thừa nhận, “Đúng vậy, tôi rất đắc ý.”
Trong khoảng thời gian này, ngày nào Khổng Chân cũng ôm di động ăn dưa, khỏi nói là sung sướng tới cỡ nào, không biết là thần tiên nơi nào làm chuyện tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô vui sướng khi người khác gặp họa.
Lăng Kiều nắm chặt cái muỗng, các khớp xương trở nên trắng bệch, đột nhiên cười nói: “Khổng Chân, cô cho rằng Phong Vân Đình thật sự thích cô sao?”
Khổng Chân nghiêng đầu, “Cho nên?”
Lăng Kiều dường như không thể áp chế được lệ khí và hoảng sợ trong lòng, ánh mắt cô có chút đắc ý nói: “Tôi và Phong Vân Đình đã ở bên nhau, hơn nữa, tôi cũng đã có con của Phong Vân Đình.”
Khổng Chân nhìn về phía bụng của Lăng Kiều, ánh mắt đăm đăm, bộ dạng kia có chút doạ người, Lăng Kiều theo bản năng che bụng mình lại.
Khổng Chân sẽ không điên đến mức làm gì con của cô đi.
Khổng Chân khôi phục tinh thần, bình tĩnh lại, có chút hả hê nói: “Lăng gia nhà cô và Phong gia đã đấu thành như vậy, hai người còn có thể kết hôn sao?”
Trong lòng Lăng Kiều có chút bất an, cô cũng không biết có thể kết hôn với Phong Vân Đình hay không, “Đây là chuyện giữa tôi và Phong Vân Đình, không liên quan tới cô.”
Khổng Chân hất tóc, hiếu kỳ hỏi: “Tại sao hai nhà các người lại đột nhiên trở mặt, đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ các người thật sự tố cáo nhau sao?”
Hóa ra đây là thương chiến nha, ngoài mặt thì cười hì hì, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt, còn có một cái đoàn sủng là Lăng Kiều, mọi người đều cưng chiều cô.
Vô cùng hòa thuận.
Trên thực tế, đều đang nghĩ làm sao đâm mấy đao vào người đối diện nhỉ?
Nếu đúng là như thế, một diễn viên như cô còn phải thỉnh giáo đấy.
Không thể chọc vào, không thể chọc vào!
Thật sự quá âm hiểm.
Lăng Kiều không định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Khổng Chân, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến cô, chỉ là một chút hiểu lầm, rất nhanh sẽ hòa giải.”
Như vậy còn có thể hòa giải sao, nằm mơ cái gì vậy.
Khổng Chân không chút do dự nói: “Như vậy còn có thể hòa giải sao?”
Nếu đổi lại thành cha mẹ và con gái, một người hiếu thảo như vậy, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Lăng Kiều không muốn thảo luận về chuyện này, “Dù sao thì tôi cũng đã có con với Phong Vân Đình, chúng tôi sẽ kết hôn.”
Khổng Chân đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với Lăng Kiều: “Lăng Kiều, tuy rằng chúng ta không hòa thuận, nhưng cùng là phụ nữ, tôi khuyên cô đừng sinh đứa nhỏ này ra.”
Cô chính là vết xe đổ.
Bây giờ Lăng gia và Phong gia đã ầm ĩ như vậy, đứa nhỏ này sẽ không được hai nhà yêu thích.
Lăng gia cảm thấy đây là giọt máu của Phong Vân Đình, chẳng lẽ Phong Vân Đình lại bỏ rơi đứa nhỏ này, nhưng mà, Phong Vân Đình sẽ kết hôn với Lăng Kiều sao?
Dù sao thì Khổng Chân cũng thấy khả năng kết hôn không cao.
Giữa hai người còn có thù hận, ở chung không biết sẽ nháo thành bộ dạng gì, bọn họ ầm ĩ, người xui xẻo nhất vẫn là đứa trẻ.
Nhìn Khổng Nhan bây giờ đi, là người bị hại, ngày nào cũng phải nghe cha mỉa mai mẹ mình.
Đứa trẻ sẽ bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Người lớn lại trút cảm xúc của mình xuống người đứa trẻ.
Cũng may Khổng Nhan là một đứa trẻ mạnh mẽ, không vì những gì cha đã làm mà trở nên buồn phiền.
Hơn nữa, Lăng Kiều sẽ không gieo rắc hận thù vào con của mình sao?
Cho dù Lăng Kiều có không làm, nhưng còn có những người khác trong Lăng gia, chặt đứt con đường kiếm tiền chính là thù giết cha giết mẹ.
Cô và Lăng Kiều đều biến thành gà đen mà đánh nhau, cô chết tôi sống, càng đừng nói tới trận chiến ở cấp độ này.
Đứa nhỏ này là một cái bi kịch.
Còn thảm hơn cả Nhan Nhan, Nhan Nhan ít nhất cũng có người mẹ này là cô.
Ngay từ đầu, Khổng Chân đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc nuôi con một mình.
Đứa nhỏ này có liên quan đến Phong Vân Đình, nhưng cũng không liên quan nhiều tới vậy.
Hắn chỉ là cha ruột của đứa trẻ mà thôi.
“Như thế nào, cô có thể lợi dụng đứa trẻ để trói buộc Phong Vân Đình, người khác thì không được, chỉ cho phép một mình cô làm như vậy, tôi làm như vậy, cô sợ sẽ ảnh hưởng tới địa vị của con cô trong lòng Phong Vân Đình sao?”
Nghe thấy Khổng Chân muốn cô bỏ đứa nhỏ này, Lăng Kiều châm chọc nói.
Khổng Chân:……
Cô đột nhiên nói: “Chúng ta thật giống nữ nhân tranh giành sủng ái trong hậu cung!”
Còn là vinh hiển nhờ con.
Đúng là khôi hài!
Lăng Kiều nghe thấy câu này, thiếu chút nữa đã bật khóc, cô là một cô gái hiện đại, vậy mà bây giờ lại phải sử dụng đứa con để níu giữ đàn ông, đúng là nhục nhã.
Nhưng cô không còn cách nào khác.
Lăng Kiều kiềm chế cảm xúc, không thể lộ ra vẻ bi thương trước mặt Khổng Chân được, cô lạnh lùng nói: “Mặc kệ thế nào, tôi cũng muốn kết hôn với Phong Vân Đình.”
“Phong Vân Đình sẽ không cưới cô.”
Lăng Kiều cũng không biết có thể kết hôn với Phong Vân Đình hay không, nhưng đứa trẻ trong bụng là một lợi thế.
Khổng Chân không thèm để ý nói: “Tôi biết rồi, chúc các người bách niên giai lão.”
Người đàn ông tự cao tự đại như Phong Vân Đình, sống cùng người đàn ông như vậy, lúc nào cũng phải ngụy trang thành dáng vẻ mà Phong Vân Đình thích.
Bây giờ Khổng Chân chỉ muốn mặc áo bông dày đi ngủ, đầu bù tóc rối, nếu để Phong Vân Đình nhìn thấy, không biết sẽ còn ghét bỏ tới mức nào đâu.
Bà đây là người, không phải tiên nữ, lúc nào cũng đẹp cái rắm.
Anh chỉ là một người phàm, còn muốn cưới một tiên nữ, anh cũng xứng.
Bộ dạng không thèm để ý của Khổng Chân, làm Lăng Kiều có cảm giác vừa đánh một quyền vào bông mềm, trong lòng nghẹn khuất.
Cô đột nhiên cười lạnh nói: “Cô quen làm tình nhân rồi à, bây giờ cô có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi, là vì Phong Vân Đình nuôi cô.”
Khổng Chân có chút kinh ngạc mà nhướng chân mày, cái gì mà Phong Vân Đình nuôi cô?
Cái tên Phong Vân Đình keo kiệt kia, sao có thể nuôi cô.
Tất cả những tài nguyên trước kia đều phải nhổ ra, lại còn phải đền bù tiền vi phạm hợp đồng, vừa mất phu nhân lại thiệt quân.
Nghĩ đến đây, Khổng Chân đã muốn đập nát đầu chó Phong Vân Đình, đúng là chịu rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]