Lăng gia ủ mặt cau mày, không tìm ra cách để phá vỡ tình thế.
Thủ đoạn này có thể nói là rất bẩn thỉu, nhưng cũng rất cao thượng.
Các người có vấn đề, tôi sẽ vạch trần ra ánh sáng, có vấn đề gì đâu, đây là làm chủ cho nhân dân.
Cái gì mà vì người dân, rõ ràng là lợi dụng lòng dân, dẫn dắt dư luận.
Người thường chính là một đám ô hợp, một đám ô hợp bạo loạn, còn cho rằng mình là sứ giả của chính nghĩa.
Nhưng vẫn không có cách nào, bởi vì có quá nhiều người, còn cho rằng mình đang đứng trên chính nghĩa.
“Em đi gặp Phong Vân Đình giải thích cho rõ ràng.” Lăng Kiều cầm túi lên định đi ra ngoài.
Cho dù Lăng gia biết có đi tìm Phong Vân Đình thì hy vọng cũng rất nhỏ, nhưng cũng không có ngắn cản, cho dù là một chút hy vọng nhỏ bé, cũng muốn thử một lần.
Phong Vân Đình về đến nhà, nhìn thấy Lăng Kiều và đứa trẻ đang chơi trò chơi xếp gỗ.
Cảnh tượng này thật sự có chút quỷ dị, Lăng Kiều và con của Khổng Chân vui vẻ chơi trò chơi?
Đúng là có một loại cảm giác không khỏe không nói nên lời.
Bọn họ có thể hòa thuận sao?
Nam Chi cười tủm tỉm hô: “Cha.”
Sắc mặt của cha rất kém, video đã đăng, trong lòng hắn hẳn là đã biết rồi đi, phải đưa tiền cấp dưỡng đi.
Hệ thống:……
Ngươi phải nói với hắn, bằng không hắn sẽ không biết đâu!
Lăng Kiều nhìn Phong Vân Đình không nói lời nào, Phong Vân Đình tức khắc cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lúc đó nên nhịn xuống, tại sao lúc đó hắn lại không nhịn xuống?
Lúc này, mọi chuyện đã trở nên phiền phức.
Lăng gia xảy ra chuyện, Lăng Kiều nhất định sẽ gây chuyện, mà hắn ở trong lòng Lăng Kiều, sẽ trở thành một kẻ cặn bã.
Thiên kim rất khó mua!
Phong Vân Đình thở dài nói: “Ăn cơm trước đi.”
Trên bàn ăn, ba người đều trầm mặc ăn cơm, Nam Chi còn nhỏ không biết buồn, ăn rất ngon lành, nhưng hai người còn lại đều ăn không ra mùi vị gì, giữa mày là bế tắc không thể giải quyết được.
Cơm nước xong, Phong Vân Đình bảo Nam Chi trở về phòng, Nam Chi không nhúc nhích, mà là nói: “Cha, cha hẳn là nên đưa tiền cấp dưỡng cho con đi.”
Lại đăng video, Nam Chi sợ Phong gia sẽ phá sản, tiền cấp dưỡng cũng sẽ không còn.
Nếu Phong Vân Đình không chịu đưa tiền cấp dưỡng, phá sản là điều khó tránh khỏi.
Dù sao thì hắn cũng không đưa tiền cấp dưỡng.
Phong Vân Đình bực bội, “Ngày nào mày cũng đòi tao tiền, ngoài đòi tiền ra, mày còn làm cái gì?”
Nam Chi: “Sẽ ăn cơm, sẽ ngủ, sẽ chơi trò chơi, muốn trở thành hoa lan.”
Không có việc gì cô sẽ đi tiếp cận hạt giống hoa lan u minh nha, hệ thống ca ca nói phải tiếp xúc nhiều một chút, cô thích tiếp xúc với hạt giống.
Lăng Kiều ở bên cạnh không nói gì, cũng không tham gia vào chuyện giữa hai cha con bọn họ, trong lòng cô đang có chuyện phải suy nghĩ, căn bản không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện khác.
Nam Chi nghiêm túc hỏi: “Cha, cha thật sự không đưa tiền cấp dưỡng cho con sao?”
“Cha là cha của con, có trách nhiệm nuôi nấng con, cho dù có không thể chăm lo cho cuộc sống của con, thì cũng phải đưa tiền nuôi con lớn lên.”
Mua đồ ăn, đi học, lớn lên!
Phong Vân Đình lạnh giọng nói: “Tao không cần người khác nhắc nhở trách nhiệm của tao, cũng không tới lượt mày chỉ trích tao.”
Nam Chi nghe vậy, từ trên ghế trượt xuống, bĩu môi, không khóc cũng không làm ầm ĩ, ôm lấy gấu bông nhỏ đi lên lầu.
Toàn bộ đại sảnh trống trải chỉ còn lại hai người là Phong Vân Đình và Lăng Kiều.
Lăng Kiều ngay lập tức giải thích với Phong Vân Đình, “Chuyện về video câu lạc bộ thực sự không phải do Lăng gia làm.”
Phong Vân Đình chỉ nói: “Tôi biết.”
Lăng Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, cố gắng nở một nụ cười, “Anh chịu tin là được rồi.”
Ánh mắt Phong Vân Đình nhìn Lăng Kiều mang theo thương hại, chuyện hắn làm là vì Phong gia, cũng là vì chính mình, bởi vì lần này thanh danh của Phong gia đã chịu ảnh hưởng quá lớn, tổn thất nặng nề.
Thanh danh nhìn thì có vẻ không quan trọng, nhưng lại rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn thiên kim.
Dù sao bây giờ danh tiếng của Phong gia cũng không tốt, liên tục xảy ra vấn đề.
Mọi người đều hoài nghi về công ty của bọn họ.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Mặc kệ là vì báo thù hay là vì hút máu Lăng gia để khôi phục bản thân, đây đều là bi kịch.
“Tôi tin, nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ tin, chuyện video câu lạc bộ này, Lăng gia chuẩn bị sẵn sàng đi.” Phong Vân Đình nhàn nhạt nói.
Nụ cười trên khuôn mặt Lăng Kiều dần dần biến mất, cô có chút tuyệt vọng nhìn Phong Vân Đình, “Chung quy lại anh vẫn sẽ ra tay với Lăng gia.”
Giống cốt truyện, Phong Vân Đình sẽ ra tay với người Lăng gia, Lăng gia từ đây tan cửa nát nhà.
Phong Vân Đình nói thẳng: “Không phải tôi đối phó Lăng gia, mà là những người khác.”
“Việc tôi có thể làm là đảm bảo an toàn cho người nhà em, Kiều Kiều, tôi cho em một lời khuyên, đem bán hết sản nghiệp của Lăng gia đi, số tiền này cũng đủ cho mọi người sống tốt.”
Lăng Kiều cười khổ, “Ai sẽ là người mua, sẽ dùng cái giá gì để mua, cái người mua này không phải là anh đi.”
Thật sự giống lời anh trai cô đã nói, cho dù cô có trả giá, cũng thực sự không có giá trị.
Không đủ để Phong Vân Đình từ bỏ một số thứ.
Phong gia muốn tồn tại, Lăng gia cũng muốn tồn tại.
Lăng gia lại bị tiêu diệt một cái nhục nhã như vậy, thậm chí còn không thể nhìn thấy kẻ thù của mình.
Quá tệ hại, quá mỉa mai.
Phong Vân Đình không nói gì, chỉ nhìn Lăng Kiều bằng ánh mắt thương xót, nhưng mà, thái độ vẫn rất kiên định, không hề thay đổi.
Lăng Kiều suy sụp bỏ chạy, Phong Vân Đình dặn dò người hầu, đi theo Lăng Kiều về nhà, vẫn lo lắng cô sẽ làm ra chuyện gì ngốc nghếch.
Phong Vân Đình mở cửa phòng đứa trẻ ra, nhìn thấy đứa trẻ đang vuốt ve tai của thú bông, thủ thỉ với thú bông, bộ dạng ngây thơ thuần khiết.
Nam Chi liếc mắt nhìn Phong Vân Đình một cái, lại chơi với gấu bông nhỏ, không để ý tới Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống Nam Chi, “Sao còn chưa đi ngủ?”
Nam Chi khó hiểu, “Bởi vì con không ngủ được nha.”
Tại sao lại không ngủ được?
Là tức giận đến mức không ngủ được.
Đây là cái vấn đề kỳ quái gì.
Phong Vân Đình nói với Nam Chi: “Gần đây tao rất bận, không có thời gian quan tâm đến mày, mày hoặc là về bên mẹ, hoặc là ngoan ngoãn hơn, tao thật sự rất phiền.”
Nam Chi hỏi: “Cha à, cha không vui sao?”
Phong Vân Đình: “Trên mặt tao đã viết đầy chữ không vui, mày còn không nhìn ra sao?”
Nam Chi: “Đưa tiền cấp dưỡng cho con, cha sẽ vui vẻ.”
Phong Vân Đình: “Là mày vui, không phải tao vui.”
Nam Chi ngây thơ chất phác kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, từ chối giao tiếp.
Không còn gì để nói nữa, chúng ta không đạt được thỏa thuận!
Phong Vân Đình:……
Đứa nhỏ này đúng là nhỏ mà lanh.
Lăng Kiều bên này hốt hoảng trở về nhà, kể lại sự việc cho Lăng gia nghe, anh hai Lăng gia rất tức giận, những người khác trong Lăng gia cũng tỏ ra u ám, một mảnh ảm đạm.
Lăng Hàng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ bừng, “Chẳng lẽ Lăng gia chúng ta, chỉ có thể để Phong Vân Đình tùy ý xử trí.”
“Con tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc như vậy, tuyệt đối không.” Lăng Hàng như con thú bị mắc bẫy, đi qua đi lại trong phòng khách, bước chân tràn ngập lo lắng, thậm chí có chút lộn xộn.
Vẻ mặt của anh cả Lăng gia bình tĩnh hơn nhiều, nhưng lông mày cũng nhíu lại, “Chúng ta phải nghĩ cách.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]