Edit: Kim
Tại sao?!
Phong Vân Đình cụp mắt nói: “Mày không biết tại sao à, muốn trách thì trách mày có người mẹ quá đáng ghét.”
Nam Chi có chút cạn lời, “Nhưng mà, cha hẳn là nên chu cấp cho con.”
Ông ghét mẹ thì có liên quan gì tới tiền cấp dưỡng đâu?
Nên đưa tiền nuôi con.
Ông chán ghét thì quan trọng lắm sao?
Phong Vân Đình: “Sẽ cho, nhưng không phải bây giờ.”
Nam Chi sâu kín nhìn cha, cô gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ tới đón mình.
Thời điểm chờ đợi, Nam Chi còn khuyên nhủ: “Cha, cha hẳn là nên đưa tiền cấp dưỡng.”
Phong Vân Đình nhìn Nam Chi, “Mày đang dạy tao làm việc sao?”
Nam Chi buột miệng thốt ra: “Con đang dạy cha cách làm người.”
Sao ông có thể vô lại như vậy được?
Ông là một người tồi tệ.
Một người không giữ lời.
Phong Vân Đình:……
Đây là thứ trẻ con chó má gì?
Nhìn thấy bộ dạng nóng lòng đòi tiền của đứa trẻ, ngược lại Phong Vân Đình càng không muốn đưa tiền, số tiền không nhiều, nhưng chính là không muốn đưa, không muốn nhìn thấy Khổng Chân được như ý.
Khổng Chân là một người phụ nữ tham lam ham hư vinh, tràn ngập dã tâm, không có liêm sỉ.
Bây giờ đứa nhỏ này mở miệng ra cũng là tiền tiền, muốn tiền cấp dưỡng, vì một chút tiền, đúng là thiển cận.
Phong Vân Đình rất có thành kiến với Khổng Chân, cảm thấy là cô dạy đứa trẻ thành như vậy, tuổi còn nhỏ, đã tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3545551/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.