Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Nam Chi nở nụ cười với cha, cô cười ha hả, khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, Phong Vân Đình và Khổng Chân đều đẹp, sinh con ra đương nhiên trong trẻo đáng yêu như ngọc, tất nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Nam Chi đi đến mép giường, ngây thơ chất phác sửa sang lại chăn, ngẩng đầu lên nhìn Phong Vân Đình nói: “Cha, cha có khát không, con đi rót nước cho cha.”
Phong Vân Đình cười ha hả, vẻ mặt mỉa mai không kiên nhẫn, nhưng đứa trẻ lại giống như không nhìn thấy, hoàn toàn không để sắc mặt của Phong Vân Đình ở trong lòng, không tim không phổi.
Có lẽ trẻ con ở độ tuổi này rất nhạy cảm, sẽ run rẩy, trong tiềm thức cảm thấy mình đã làm sai cái gì đó nên cha mới tức giận.
Nhưng Nam Chi hoàn toàn không có ý thức này, thậm chí còn rất cố chấp, có lẽ là cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả.
Tất cả mọi việc đều lấy mình làm trung tâm.
Có lẽ trong lòng không xem hắn là cha của mình, cho nên không thèm để ý.
Lăng Kiều ở bên cạnh nhìn, cảm thấy vô cùng xấu hổ, người ta là cha con, cô ở chỗ này nhìn có vẻ không phù hợp, cho dù là một đứa trẻ, cũng là người một nhà.
Cô cũng không có lý do gì để ở lại đây chăm sóc Phong Vân Đình.
Cô đứng dậy, sắc mặt rất trắng, cho người ta cảm giác yếu ớt bất lực, nhu nhược làm người ta thương tiếc.
Phong Vân Đình có chút đau lòng, trước kia Lăng Kiều vô tư vui vẻ tới cỡ nào, không biết ưu sầu, ngây thơ đáng yêu, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, đã khiến Lăng Kiều trở nên u sầu.
Cô kẹp giữa Lăng gia và Phong gia hẳn là rất khó chịu đi.
Phong Vân Đình cũng không muốn làm như vậy, nhưng Lăng gia thật sự rất quá đáng.
Lăng gia có lập trường của riêng mình, hắn cũng có lập trường của hắn, bây giờ cư dân mạng còn đang giễu cợt hắn.
Hắn bị đánh đồng với danh từ tiểu nhân hung ác nham hiểm, làm người không được giống Phong Vân Đình, toàn thể Lăng gia đều vô tội.
Lăng gia giẫm lên hắn để tẩy trắng.
Bị oan uổng lớn như vậy, Phong Vân Đình cảm thấy bản thân có thể đối xử dịu dàng với Lăng Kiều, đều là vì yêu.
Đổi lại là những người khác trong Lăng gia đến, xem hắn đối xử với người Lăng gia thế nào.
Người Lăng gia bây giờ, ngoại trừ Lăng Kiều, những người khác đều không dám xuất hiện trước mặt Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình thở ra một hơi, phun buồn bực trong lòng ra, miễn cưỡng nở nụ cười với Lăng Kiều, “Được rồi, em về nghỉ ngơi cho tốt, em chăm sóc tôi đã vất vả rồi.”
Lăng Kiều lắc đầu, ánh mắt nhìn Phong Vân Đình như có ngàn lời chưa nói, cuối cùng buồn bã, xách túi đi rồi.
Nam Chi lập tức làm ra vẻ một đứa trẻ ngoan, nói với Lăng Kiều: “Dì Lăng, cháu tiễn dì.”
Lăng Kiều cúi đầu nhìn đứa nhỏ này, không biết có phải là ảo giác hay không, càng nhìn càng thấy mặt cô giống Khổng Chân, ghê tởm giống Khổng Chân.
Cô mỉm cười, “Được rồi, dì phải đi rồi, cháu phải chăm sóc cha cho tốt nha.”
Nam Chi gật đầu, “Cháu biết, cháu sẽ chăm sóc cho cha thật tốt.”
Chăm sóc hắn tới khi xuất viện, là có thể lấy được tiền cấp dưỡng.
Lăng Kiều ra khỏi phòng bệnh, bả vai sụp xuống, vẻ mặt mệt mỏi, về đến nhà, bầu không khí trong nhà cũng không tốt, Lăng gia đều đang chờ, Lăng Hàng hỏi: “Thái độ của Phong Vân Đình thế nào?”
Lăng Kiều lắc đầu nói: “Thời điểm bọn em ở bên nhau, không nhắc tới chuyện này.”
Phong Vân Đình chấp nhận sự quan tâm của cô, nhưng lại ở trên mạng cùng Lăng gia đánh tới đánh lui, giống như là tách biệt, chuyện của bọn họ, chuyện của Phong gia và Lăng gia.
Phong Vân Đình cũng thật ghê tởm, lại cảm thấy cô sẽ không vì hắn đối phó với Lăng gia, mà bất mãn với hắn.
Tình trạng hiện tại khiến Lăng Kiều rất khó chịu, Lăng Kiều cũng không tiện mở miệng.
Vốn dĩ là Lăng gia có lỗi với Phong Vân Đình trước, ở thời điểm Phong Vân Đình còn đang hôn mê vì tai nạn xe cô, đã báo cảnh sát.
Ấy, không đúng rồi, là Phong Vân Đình phát tán đoạn video lên mạng trước, làm Lăng gia tổn thất nặng nề.
Haiz, dù sao đi nữa, cũng không thể cắt đứt được, chỉ có thể tiếp tục tranh cãi không có hồi kết như vậy.
Anh hai Lăng gia nói thẳng: “Em còn đi gặp hắn làm gì, phải hầu hạ hắn giống như người hầu làm gì, từ ngày mai, không được đi nữa.”
“Hắn có hỏi, cứ nói chúng ta không cho em đi.”
Lăng Kiều cũng không muốn đi, nhìn thấy khuôn mặt kia của Phong Vân Đình, cô đã cảm thấy ghê tởm.
Chỗ tốt nào hắn cũng muốn.
Bây giờ trong lòng Lăng Kiều rất hối hận, sớm biết như vậy đã không thèm quan tâm đến Phong Vân Đình, nên đi kết giao với những người lợi hại hơn, những người còn lợi hại hơn Phong Vân Đình.
Phong gia và Lăng gia đã định sẵn phải đối đầu, từ lúc bắt đầu, hẳn là nên xem Phong Vân Đình là kẻ thù, kết giao với những người lợi hại hơn Phong Vân Đình, khi gặp phải chuyện này, có thể nhờ những người lợi hại hơn giúp đỡ.
Cô đã chăm sóc Phong Vân Đình lâu như vậy, đã tận tình tận nghĩa.
Ngày hôm sau, Lăng Kiều không xuất hiện, Phong Vân Đình vẫn luôn chờ người tới, nhưng nửa ngày trôi qua, người cũng không tới.
Trời tối, người vẫn không tới, xem ra là sẽ không đến.
Phong Vân Đình rất muốn gọi điện thoại hỏi Lăng gia một câu, nhưng bây giờ quan hệ giữa hắn và Lăng gia đang rất căng thẳng, có hỏi cũng sẽ không nói.
Nhưng tại sao Lăng Kiều còn không gửi cho hắn một tin nhắn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, hay là Lăng gia tịch thu điện thoại của cô, không cho cô tới.
Phong Vân Đình mở mạng xã hội lên, Lăng Kiều cũng không đăng tải trạng thái mới, mà bên dưới phần bình luận có không ít người mắng Lăng Kiều, đều nói nhà cô sản xuất sản phẩm độc hại.
Phong Vân Đình nhìn thấy những bình luận này, vừa tức giận lại vừa đau lòng, nhưng nghĩ đến việc đây đều là thao tác của hắn, khiến mọi người chú ý tới vấn đề an toàn thực phẩm, trong lòng Phong Vân Đình lại giằng xé.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng đồ vật sột soạt mở ra, hắn ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy đứa trẻ đang dùng tay mở túi thức ăn, sột sột soạt soạt hồi lâu.
Trong lòng Phong Vân Đình bực bội muốn chết, “Mày cút về nhà cho tao, bảo mẹ mày tới đón mày đi.”
Nam Chi ngẩng đầu lên, nhìn Phong Vân Đình bằng ánh mắt trong veo, giống như ngây ra, một lúc lâu sau mới nói: “Cha, cha đang trút giận vào con sao?”
Cô vẫn cầm đồ ăn trên tay, nhìn cha, giống như đang nhìn một con lười, trên tay vẫn ôm túi đồ ăn, dùng đôi mắt trông mong nhìn người.
Phong Vân Đình nghẹn họng một hơi, nửa vừa, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắn xoa xoa giữa mày, thở ra một hơi nói: “Bảo mẹ mày đón về đi.”
Phong Vân Đình cảm thấy Lăng Kiều không tới, hơn phân nửa là vì đứa trẻ đang ở đây.
Ba người ở trong phòng bệnh, thật sự rất kỳ quái.
Nam Chi chỉ nói: “Cha, con muốn chăm sóc cha.”
Phong Vân Đình không kiên nhẫn: “Mày muốn chăm sóc tao, hay là muốn tiền?”
Nam Chi gật đầu, “Con muốn tiền nha.”
Nếu không lấy được tiền cấp dưỡng, Nam Chi rất khó chịu nha.
Nam Chi bất mãn hỏi: “Cha, tại sao cha lại không đưa tiền cho con?”
Phong Vân Đình ha hả một tiếng, “Mặc dù số tiền không nhiều, nhưng tao chỉ không muốn đưa cho mày thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]