Edit: Kim
Khổng Chân đi rồi, lúc này Phong Vân Đình mới nhìn tới đứa trẻ môi hồng răng trắng, khí sắc cực kỳ tốt, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm sợ hãi.
Mắt to bling bling.
Phong Vân Đình hỏi: “Có sợ không?”
Nam Chi nghiêng đầu, “Sợ nha, những người đó rất đáng sợ.”
“Cha, con và mẹ đã bàn xong, mẹ sẽ không làm công việc này nữa, sau này chúng con sẽ rời khỏi đây, tới nơi khác sinh sống.”
Rời đi, sống một cuộc sống bình thường?
Phong Vân Đình hoàn toàn không tin, Khổng Chân là người nào, con gián đập mãi không chết, cứ như vậy mà rời khỏi giới giải trí rực rỡ, danh lợi, cô ta tiếc.
Nam Chi sốt ruột nói: “Là thật, chúng con đã bàn xong, chờ tới khi hợp đồng kết thúc, chúng con sẽ rời khỏi nơi này.”
Phong Vân Đình không tỏ ý kiến, Nam Chi bò lên ghế bên cạnh Phong Vân Đình, “Cha, con có việc muốn nhờ cha.”
Người đàn ông trực tiếp từ chối, “Tao không giúp mày.”
Nam Chi ngẩn ngơ, “Cha hẳn là nên hỏi con là chuyện gì trước, con nói ra, cha mới từ chối sau.”
Khóe miệng Phong Vân Đình giật giật, “Mày có nói cái gì tao cũng không đồng ý.”
Nam Chi bĩu môi, nhưng vẫn nói: “Cha, hợp đồng của mẹ còn một năm, cha giúp bà ấy giải trừ đi, chúng con sẽ rời khỏi nơi này.”
Phong Vân Đình: “Tưởng bở, tiền vi phạm hợp đồng là tao trả sao, nằm mơ.”
Nam Chi: “Vậy cha đưa tiền cấp dưỡng cho con đi.”
Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3544624/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.