Edit: Kim
Lăng Kiều nhìn thấy sắc mặt Phong Vân Đình không được tốt.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, tỏ vẻ may mắn, giọng điệu sợ hãi nói với Phong Vân Đình: “Đứa trẻ không sao, thật tốt quá.”
Phong Vân Đình chỉ nói: “Vận khí tốt, sự việc lần này……..” Có người đứng đằng sau.
Phong Vân Đình chưa kịp nói xong, nhìn thấy bộ dạng dịu dàng chăm chú lắng nghe của Lăng Kiều, vẻ mặt rất nghiêm túc, thấy Phong Vân Đình dừng lại, cô hơi nghi hoặc mà nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
Phong Vân Đình lắc đầu nói: “Sự việc lần này, là do tôi không chăm sóc tốt cho đứa trẻ.”
Lăng Kiều lắc đầu an ủi: “Sao có thể nói là anh không chăm sóc tốt được, công việc của anh bận rộn như vậy, hơn nữa là do giáo viên nhà trẻ giao đứa trẻ cho người lạ, cũng là vô trách nhiệm.”
“Anh đối xử với đứa trẻ tốt như vậy, không thể vì nhất thời sơ sẩy, mà phủ nhận hết tất cả được.”
Phong Vân Đình nghe thấy lời này, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Kiểu mát xa tâm lý này đối với Phong Vân Đình mà nói, là thứ hắn đang cần, rốt cuộc thì đứa trẻ đi lạc là do hắn nhất thời sơ ý mà thôi.
Giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình xoa xoa giữa mày nói: “Hẳn là phải dạy dỗ đứa trẻ kia một chút, sao có thể đi cùng người lạ được chứ.”
Lăng Kiều cười nhạt nói: “Đứa trẻ còn nhỏ, từ từ dạy.” Sau đó, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3543961/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.