Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Sở Tích nhìn Khổng Chân, “Chúng ta nói chuyện một chút.”

“Ha……” Khổng Chân ngáp một cái, “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ, lối đi có cameras, nếu bị phát tán ra ngoài, cái hình tượng nam thần cấm dục của anh có lẽ cũng sụp đổ rồi.”

“Hơn nữa, nếu để Lăng Kiều biết, có khi còn tưởng rằng anh muốn một lần nữa làm bạn với tôi, sẽ tức giận, Lăng Kiều tức giận sẽ có hậu quả gì, anh đã biết rồi đấy.”

Sắc mặt Sở Tích cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía cameras đang lóe lên chấm đỏ trên lối đi, hắn hít sâu một hơi, “Nếu cô không muốn nghe lời tôi nói, vậy thì không nói nữa.”

Sở Tích nhịn xuống, cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà nói: “Cô đắc tội Lăng Kiều, cuộc sống sẽ càng thêm khó khăn, đừng gây thêm thù nữa.”

Khổng Chân gật đầu, “Ừm ừm, biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Cô đóng cửa lại, sắc mặt vô cùng lãnh đạm, Sở Tích sợ hãi, sợ cô giống như chó điên mà cắn loạn, bị thương tới hắn, ảnh hưởng tới hắn.

Hừ……….

Đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi là người như vậy sao!

Hắc hắc, tôi đúng là như vậy!

Rốt cuộc thì tôi cũng rất độc ác, dã tâm bừng bừng, ham hư vinh, vua biển cả.

Nghĩ tới bản thân có thể khiến bọn họ đứng ngồi không yên, Khổng Chân vui vẻ mà cười thành tiếng.

Lăng Kiều bên này về tới nhà, nhốt mình trong phòng, ngay cả tới giờ cơm cũng không ra ăn, vừa nhìn đã biết tâm trạng của cô không tốt.

Cha mẹ Lăng gia cùng các anh trai đều rất đau lòng, đứa trẻ mà mình nuông chiều, đi vào giới giải trí, lại bị người ta bắt nạt.

Anh trai Lăng gia lập tức gọi điện cho Phong Vân Đình, vừa mở miệng ra là trách cứ, “Quản cho tốt ả tình nhân không thể lên được mặt bàn của anh đi, ngày nào cũng gây chuyện, nếu còn có lần sau, Lăng gia sẽ không khách khí.”

Con gái Lăng gia, lại bị một con hát, một ả tình nhân bắt nạt, chuyện này gọi là gì, tâm trạng của mọi người Lăng gia đều không vui.

Cảm xúc sẽ không biến mất, chỉ truyền đi, đặc biệt là giận dữ, sắc mặt của Phong Vân Đình vô cùng khó coi, lập tức gọi điện thoại cho Khổng Chân, kêu Khổng Chân an phận, không được quấy rầy Lăng Kiều, bằng không hắn sẽ không khách khí.

Khổng Chân:……

Con mẹ nó hắn đang nói tiếng người sao, còn tưởng là cô liều mạng với Lăng Kiều, không phải tôi chết thì cũng là cô vong.

Có thể nói, Khổng Chân và Lăng Kiều đấu thành như bây giờ, tuyệt đối không thể thiếu phần của Phong Vân Đình.

Tuy rằng đã phát tiết cảm xúc vào người khởi xướng, nhưng tâm trạng của Phong Vân Đình vẫn không tốt, về đến nhà, còn tỏ ra lạnh lùng vô tình với Nam Chi, vẻ mặt nhăn nhó.

Nam Chi là một đứa trẻ rất biết nhìn sắc mặt của người khác, nhưng sẽ không để ý tới sắc mặt của người đáng ghét.

Một khi đã xác định người này mình không cần để ý, đừng nói là nhìn sắc mặt, không gây rối, không khóc lóc, đã là phép lịch sự lớn nhất của đứa trẻ rồi.

Nam Chi liếc nhìn người cha đang nhăn nhó ăn cơm, lập tức cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm, ăn rất ngon miệng.

Ở trong cái nhà này có thể ăn ngon, ăn đến mức no căng, ăn nhiều một bát là hời một bát, chờ tới lúc trở về, sẽ không còn được ăn nữa.

Bây giờ phải tiết kiệm tiền cơm cho mẹ.



Ăn bám phải chịu ánh mắt khó chịu của người khác mà ăn cơm.

Trong lòng Nam Chi vô cùng bình tĩnh, ngược lại Phong Vân Đình thấy đứa trẻ không nói chuyện, trong lòng càng tức giận.

Đều nói con gái là áo bông nhỏ, cái gì mà áo bông nhỏ, vừa lọt gió vừa có lòng dạ hiểm độc.

Đáng ghét giống hệt mẹ của nó.

Phong Vân Đình vừa nghĩ tới chuyện Lăng Kiều đang tức giận đã cảm thấy đau đầu.

Nam Chi cơm nước xong, lập tức từ trên ghế nhảy xuống chuẩn bị đi rồi, mặc kệ hắn có phiền não gì, không liên quan tới cô.

“Mày đứng lại.” Phong Vân Đình gọi Nam Chi lại, Nam Chi quay đầu, hỏi: “Cha, có chuyện gì sao?”

Đừng nổi giận với tôi, bằng không tôi sẽ khóc cho ông xem, hừ hừ o( ̄ヘ ̄o#).

Phong Vân Đình hít vào thở ra một hơi thật sâu, xoa xoa giữa mày, nói với Nam Chi: “Đến tột cùng là mẹ mày muốn làm gì?”

Nam Chi:???

Mẹ tôi muốn làm gì, bà ấy chỉ muốn làm việc mà thôi.

Ông bức người tới như vậy, ngược lại còn hỏi người ta muốn làm gì?

Nam Chi nghiêm túc nhìn Phong Vân Đình, không biết hắn lấy cái tâm trạng gì ra mà nói được như vậy.

Hắn thật sự không biết sao, hay là giả vờ.

Nam Chi không hiểu, cô hỏi hệ thống ca ca.

Hệ thống nói: “Hắn chỉ là không thèm để ý mà thôi, hắn cảm thấy bất luận mình có đối xử với người khác thế nào, người ta cũng phải chấp nhận vô điều kiện, còn không thể có bất kỳ ý kiến nào, phản kháng sẽ là tội ác tày trời.”

Nam Chi kinh hãi, “Hắn lợi hại như vậy sao, ngay cả hoàng đế cũng còn có người oán, có người hận, có người sợ, hắn không biết sao?”

Quyền lực của Phong Vân Đình còn lớn hơn cả hoàng đế?

Hệ thống: “Đã nói rồi, hắn không thèm để ý người khác nghĩ gì.”

Nam Chi thở dài, hắn thật là cao ngạo nha!

Đây là tổng tài bá đạo sao?

Nghe nói tổng tài bá đạo rất được hoan nghênh, Nam Chi tỏ vẻ hoài nghi, tổng tài bá đạo thoạt nhìn không được thông minh cho lắm.

Tôi không biết mẹ đã làm cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận của ông như vậy, nhất định là mẹ đã làm cái gì đó khiến mình vui vẻ.

Mẹ vui, ông sẽ không vui.

Nam Chi chỉ nói: “Cha, con là trẻ con, không biết chuyện của người lớn, cha đừng nói với con.” Ông thật là phiền nha!

Tôi đã phải nghĩ cách đối phó ông, còn làm phiền tôi, còn muốn đối phó mẹ tôi!



Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng có vẻ rất tức giận, mẹ nhất định sẽ gặp xui xẻo.

Dì Lăng Kiều tức giận, mẹ đều sẽ bị trừng phạt.

Trở lại phòng, Nam Chi lập tức nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, nhanh dùng tên của cha, dùng tên thật tố cáo Lăng gia trốn thuế lậu thuế.”

Hệ thống:……

Giết cha, ngươi là chuyên nghiệp!

Dùng tên thật của Phong Vân Đình đi tố cáo người khác trốn thuế lậu thuế, người ta nhìn thấy cái tên này, đoán chừng phản ứng đầu tiên chính là, ồ, đây là cuộc chiến thương nghiệp sao?

Hệ thống: “Không có chứng cứ.”

Nam Chi hừ một tiếng, không thèm để ý nói: “Cần chứng cứ gì nha, khẳng định là sẽ có người nói cho Lăng gia biết, Lăng gia biết là cha tố cáo, nhất định sẽ tức giận, nhất định sẽ ầm ĩ, sẽ không quan tâm tới mẹ nữa.”

Hệ thống:……

Hắn nhịn không được hỏi: “Một tiếng cha này làm sao ngươi có thể thốt ra được vậy?”

Nam Chi kinh ngạc: “Có cái gì mà không thể kêu, hắn chính là cha ta nha, ta không gọi cha chẳng lẽ gọi chú sao?”

Hệ thống:……

Được rồi, cô dường như không có suy nghĩ gì về hiếu thuận.

Có đứa con như vậy, quả thực là phúc khí của bọn họ!

Hệ thống giúp đỡ báo cáo, thuận tiện còn đặt địa chỉ IP ở Phong gia, đã diễn thì phải làm cho tới.

Rốt cuộc thì có rất nhiều công ty bị điều tra, đại đa số đều là từ cá nhân, quần chúng báo cáo.

Đến nỗi có tin hay không cũng không quan trọng, chỉ cần làm bọn họ không thoải mái là được rồi.

Hệ thống nói với Nam Chi: “Đã làm xong.”

Nam Chi nói lời cảm tạ: “Cảm ơn ca ca, không có ca ca, ta thật sự không có cách nào, ca ca, ngươi giỏi quá, ngươi thật lợi hại.”

Hệ thống: Đừng, đừng nói nữa……

Đế giày của ta sắp vênh lên rồi.

Đột nhiên, có thanh tra thuế tới công ty Lăng gia, muốn điều tra thuế.

Chẳng lẽ công ty của bọn họ được chọn trúng trong cuộc thanh tra thuế sao.

Kiểm tra ngẫu nhiên, được thực hiện bằng hình thức rút thăm, giống như rút thăm trúng thưởng.

Thành thật nộp thuế, có khả năng bị rút trúng, trốn thuế lậu thuế, cũng có thể không bị rút trúng.

Hoặc là bị báo cáo, cũng sẽ bị kiểm tra thuế.

Còn có hệ thống phân tích phát hiện ra điểm bất thường, cũng sẽ bị tra xét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.