Edit: Kim
Sở Tích nhìn Khổng Chân, “Chúng ta nói chuyện một chút.”
“Ha……” Khổng Chân ngáp một cái, “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ, lối đi có cameras, nếu bị phát tán ra ngoài, cái hình tượng nam thần cấm dục của anh có lẽ cũng sụp đổ rồi.”
“Hơn nữa, nếu để Lăng Kiều biết, có khi còn tưởng rằng anh muốn một lần nữa làm bạn với tôi, sẽ tức giận, Lăng Kiều tức giận sẽ có hậu quả gì, anh đã biết rồi đấy.”
Sắc mặt Sở Tích cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía cameras đang lóe lên chấm đỏ trên lối đi, hắn hít sâu một hơi, “Nếu cô không muốn nghe lời tôi nói, vậy thì không nói nữa.”
Sở Tích nhịn xuống, cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà nói: “Cô đắc tội Lăng Kiều, cuộc sống sẽ càng thêm khó khăn, đừng gây thêm thù nữa.”
Khổng Chân gật đầu, “Ừm ừm, biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Cô đóng cửa lại, sắc mặt vô cùng lãnh đạm, Sở Tích sợ hãi, sợ cô giống như chó điên mà cắn loạn, bị thương tới hắn, ảnh hưởng tới hắn.
Hừ……….
Đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi là người như vậy sao!
Hắc hắc, tôi đúng là như vậy!
Rốt cuộc thì tôi cũng rất độc ác, dã tâm bừng bừng, ham hư vinh, vua biển cả.
Nghĩ tới bản thân có thể khiến bọn họ đứng ngồi không yên, Khổng Chân vui vẻ mà cười thành tiếng.
Lăng Kiều bên này về tới nhà, nhốt mình trong phòng, ngay cả tới giờ cơm cũng không ra ăn, vừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3541338/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.