“Nhưng trong khoảng thời gian này, chúng ta cần tiền để tồn tại, bây giờ mẹ không có tiền, rất cần tiền.” Khổng Chân nói thẳng với Nam Chi.
“Sau này, có rất nhiều đồ của con không thể mua được.”
Nam Chi lập tức nói: “Không sao, chỉ cần có thể ăn no là được.”
Ăn no là có thể lớn lên.
Nhu cầu cơ bản nhất của con người, chính là ăn uống.
Có thể ăn no, yêu cầu này quả thật là thấp nhỉ?
Bên này, người đại diện đã liên lạc với tổ chương trình, tổ chương trình không thể ra quyết định, dò hỏi ý kiến Lăng Kiều.
Lăng Kiều nhướng mày, bây giờ Khổng Chân đã trở nên cảnh giác hơn nhiều, vì có thể lấy được tiền, thật đúng là tình huống nào cũng đều có thể nghĩ tới.
Đều đã như vậy, Khổng Chân vẫn còn có thể giãy giụa, không thể không nói, nữ chính quả thực kiên cường.
Nữ chính hắc liên hoa không dễ bị đánh bại như vậy.
Nhưng vì không bị trở thành bia đỡ đạn, Lăng Kiều không thể không đối đầu với cô.
Thời điểm bắt đầu, bọn họ còn chưa đối đầu, nhưng từ khi cô gia nhập một đoàn làm phim, nữ chính hắc liên hoa liền bắt đầu nhằm vào cô.
Lăng Kiều nói: “Nếu bị đuổi đi giữa chừng, vậy trả 30% số tiền, nếu vẫn không đồng ý, vậy một nửa.”
Tổ chương trình:???
Không hiểu Lăng Kiều muốn làm gì, cô nói cô rất ghét cô ta, còn cho cô ta cơ hội làm gì?
Năm lần bảy lượt bắt rồi thả, cho hy vọng rồi lại hủy diệt sao?
Hay là mỉm cười quên đi hận thù?
Đại tiểu thư là người rộng lượng như vậy sao, hai người đánh nhau như gà chọi, fans của hai người cũng chia thành hai phe chiến đấu trên mạng.
Nhưng bây giờ Khổng Chân cơ bản đã không còn fans, cơ bản đều đã thoát fans còn nhân cơ hội dẫm ngược lại.
Khổng Chân tính toán một chút, mỉm cười yêu cầu bọn họ làm lại hợp đồng, đem những hạng mục này viết hết vào hợp đồng, những gì không viết trên giấy trắng mực đen đều không tính.
Liên quan đến việc cô có nắm được tiền hay không.
Người đại diện:……
Với tình hình hiện tại của Khổng Chân, cô còn yêu cầu nhiều tiền như vậy, nhưng tổ chương trình bên kia lại đồng ý rồi.
Đồng ý rồi.
Người tới thật sự không có ý tốt.
Nhưng đối với Khổng Chân mà nói, không có gì phải sợ, chỉ cần không bị giết là được.
Nếu đại tiểu thư này đã thích nằm yên, cô cũng học nằm yên, dù sao thì sau khi chương trình kết thúc, cô cũng lấy được tiền, cho dù có bị đuổi đi giữa chừng, cũng còn có thể lấy một nửa.
Cần phải đi, chỉ cần không có thiên lôi đánh xuống, chẳng lẽ bọn họ còn có thể giết chết cô được.
Khổng Chân giải thích nguyên nhân với con gái, Nam Chi chớp đôi mắt to, bừng hiểu ra, gật đầu, “Ừm, mẹ nói đúng, hẳn là nên đi, bọn họ sẽ cho chúng ta tiền.”
“Ai, chính là như vậy.” Tâm trạng của Khổng Chân đặc biệt tốt.
Nam Chi nói: “Mẹ, con muốn đi cùng mẹ.”
“Con chỉ ở bên cạnh, con sẽ nghe lời, sẽ không gây phiền phức cho mẹ.” Khổng Chân đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Khổng Chân cũng bắt đầu lo lắng, trước kia có tiền, con gái cũng có mấy cái bảo mẫu, nhưng bây giờ không có lấy một người chăm sóc.
Nhờ người đại diện giúp đỡ?
Trong tay người đại diện còn có mấy nghệ sĩ đấy, sao có thể giúp trông chừng đứa trẻ được.
Khổng Chân lại ra yêu cầu với tổ chương trình, có thể mang theo đứa trẻ hay không.
Tổ chương trình:.........
Chúng tôi không phải nhà giữ trẻ.
Nhưng tổ chương trình đồng ý rồi.
Khổng Chân bật cười, vậy mà lại đồng ý rồi, xem ra sẽ không để cô sống tốt được.
Cô tới đó chỉ là vì tiền mà thôi.
Khổng Chân bắt đầu thu dọn đồ đạc, Nam Chi cũng sửa sang lại quần áo của mình, cô đột nhiên nói: “Mẹ, nếu không, đưa con quay về bên cha đi.”
Đi theo mẹ cũng vô dụng nha, ta phải tìm ra bằng chứng phạm tội, sau đó báo án.
Vô cùng hiếu thuận.
Khổng Chân lắc đầu, “Không cần, mẹ có thể chăm sóc con.”
Phong Vân Đình căn bản không thèm để ý đến đứa nhỏ này, đứa trẻ qua bên kia sẽ chỉ khó chịu.
Nam Chi lại nói: “Mẹ, mẹ phải làm việc, còn phải chăm sóc con, rất vất vả, hắn là cha con, hẳn nên chăm sóc con, con sẽ ăn thật nhiều cơm.” Ở lì trong biệt thự.
Khổng Chân suy nghĩ, chương trình thực tế kia phải ghi hình mấy ngày, để Phong Vân Đình chăm sóc đứa trẻ mấy ngày hẳn là không có vấn đề gì đi.
Khổng Chân đưa đứa trẻ tới trước mặt Phong Vân Đình, không nói hai lời lập tức xoay người đi rồi, làm Phong Vân Đình có lời muốn nói cũng chưa kịp nói.
Nam Chi cười tủm tỉm, thực ngọt ngào đáng yêu, hô: “Cha.”
Phong Vân Đình thấy đứa trẻ làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Không phải mày nhớ mẹ mày sao, còn trở về làm gì?”
Nam Chi lại tự tin nói: “Cha là cha con, tại sao con lại không thể trở về.”
Phong Vân Đình cười lạnh, ánh mắt nhìn đứa trẻ không hề có nửa điểm dịu dàng, “Có phải mẹ mày bảo mày quay về không, hay là mày cảm thấy, ở phòng nhỏ không thoải mái bằng ở phòng lớn?”
“Mẹ mày bây giờ đã nghèo túng đến mức không thể nuôi nổi mày, mày cũng không thể chịu khổ, cho nên mới quay lại?”
Nam Chi che lỗ tai lại, thầm niệm không nghe không nghe.
Nam Chi: “Con không biết cha đang nói gì, con là con của cha, cha là cha con, cha hẳn là nên đưa tiền cấp dưỡng nuôi con.”
Bằng không ta sẽ báo cảnh sát.
Phong Vân Đình:……
Đứa trẻ vô lý ngang ngược, còn là con của mình, đúng là làm người ta không nói nên lời.
Phong Vân Đình xách đứa trẻ về nhà, cảnh cáo nói: “Tốt nhất là mày ngoan ngoãn một chút, bằng không, tao sẽ đưa mày trở về.”
Nam Chi hỏi: “Con năm tuổi, cha đã từng cung cấp phí cấp dưỡng hay chưa?”
Bây giờ mẹ rất thiếu tiền, Nam Chi muốn đòi cha tiền cấp dưỡng.
Phong Vân Đình ha hả cười lạnh, “Mày đi hỏi mẹ mày đi, xem tao đã đổ bao nhiêu tiền vào mẹ mày rồi.”
Nam Chi nghi hoặc, “Không phải mẹ đã trả lại tất cả rồi sau, ngay cả căn nhà cũng bán.”
Nam Chi ngồi xuống mặt đất, “Trời xanh ơi, mặt đất ơi, vậy mà lại có người tiếc tiền cấp dưỡng cho con, không bỏ ra được, đúng là đòi mạng, muốn con mình chết đói.”
Bộ dạng la lối khóc lóc om sòm.
Nam Chi: Ta có thể làm được nha, ta đã nhìn thấy rất nhiều.
Phong Vân Đình lạnh lùng nhìn đứa trẻ khóc lóc lăn lộn, trong lòng đã hoàn toàn từ bỏ cô, đây chắc là nghe lời Khổng Chân tới đòi tiền, bộ dạng thật là xấu xí, là bắt chước bộ dạng tham lam của mẹ nó đi.
Phong Vân Đình nói với trợ lý: “Tìm luật sư làm một bản hợp đồng đi, trả mức cấp dưỡng thấp nhất theo quy định của pháp luật.”
Trợ lý:.........
Hắn có chút thương hại nhìn đứa nhỏ này, mức thấp nhất đấy!
Phong tổng rất hào phóng với Lăng Kiều, mua đồ, vừa ra tay đã là mấy trăm vạn, cho đứa trẻ, lại là mức thấp nhất.
Nam Chi nghe thấy hắn trả tiền, lập tức từ trên mặt đất bò dậy, cười tủm tỉm nói lời cảm ơn, “Cảm ơn cha.”
Nhìn thấy đứa trẻ vì một chút lợi ích nhỏ mà vui mừng, Phong Vân Đình cười lạnh một tiếng, giống hệt Khổng Chân.
Trợ lý không nhịn được nói: “Cháu có biết cháu vừa bỏ lỡ cái gì không?”
Nam Chi hỏi: “Cháu bỏ lỡ cái gì nha?”
Trợ lý giải thích: “Cha cháu nằm trong danh sách những người giàu trẻ tuổi nhất, tài sản có hàng trăm tỷ, có rất nhiều tiền, tương lai, cháu cũng sẽ được chia rất nhiều tiền.”
Chỉ cần hơi lấy lòng cha cháu một chút, từ kẽ hở ngón tay lấy được chút đồ, cũng là những thứ mà cả đời người bình thường cũng không thể có được, mà không phải là mức cấp dưỡng thấp nhất.
Rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con!
Ai, có người cha có tiền như vậy cũng không biết lấy lòng, nếu Phong tổng thiếu con, hắn cũng có thể gọi một tiếng cha.
Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Cha có tiền không liên quan gì tới cháu nha, cha cũng sẽ không cho cháu, cha ghét cháu và mẹ, cũng sẽ không cho chúng cháu tiền, cháu phải đòi tiền cấp dưỡng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]