Edit: Kim
Đây là cái dạng cha mẹ gì!
Hai cảnh sát không nhịn được mà thầm phỉ nhổ trong lòng.
Nam Chi ngừng rơi nước mắt, nói với cảnh sát: “Chú ơi dì ơi, hai người đưa cháu đi gặp mẹ đi.”
Nữ cảnh sát cảm thấy thương xót cho Nam Chi, gật gật đầu, hỏi: “Có cần thu dọn đồ hay không?”
“Không cần.” Cô chỉ mang theo gấu bông nhỏ là được.
Hai cảnh sát đưa Nam Chi đi rồi, trước khi đi còn hỏi Phong Vân Đình có muốn đi cùng hay không.
Phong Vân Đình đương nhiên…… Không đi.
Nếu đi sẽ phải nhìn thấy Khổng Chân, hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy Khổng Chân, bằng không Khổng Chân sẽ lại lợi dụng đứa trẻ, mượn cớ bám víu lấy hắn.
Phong Vân Đình muốn chặt đứa tâm tư của Khổng Chân.
Cho dù Khổng Chân có lợi dụng đứa trẻ, cũng không thể muốn làm gì thì làm.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Nam Chi mở rộng cánh tay chạy về phía Khổng Chân, như chim yến bay về tổ mà bổ nhào vào trong ngực Khổng Chân.
Khổng Chân rất kinh ngạc khi nhìn thấy đứa trẻ, lại nhìn thấy cảnh sát, cô vội vàng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh sát giải thích nguyên nhân, Khổng Chấn sững sờ nhìn con gái, lại có bản lĩnh tới như vậy, còn biết gọi cảnh sát?
Có thể tưởng tượng được Phong Vân Đình tức giận đến cỡ nào, ngay cả người cũng không xuất hiện, chỉ có cảnh sát.
Khổng Chân tức chết rồi, Phong Vân Đình cướp đứa trẻ đi, lại không đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3538841/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.