Edit: Kim
Long Khuyết kể mọi chuyện cho Tuyên Thanh và Nam Chi nghe một lần, Nam Chi nghe xong thì sững sờ, một lúc lâu sau mới nói: “Diêu Xu vậy mà lại tự sát?”
Tuyên Thanh càng thêm chú ý tới một chuyện khác, “Tại sao nàng lại muốn tự sát sau khi đã giải trừ khế ước, chẳng lẽ là muốn ngươi áy náy?”
Áy náy……
Người đã chết, cái gì cũng không còn.
Ngẫm lại Tuyên Phù tỷ tỷ của hắn, thi thoảng Long Khuyết có nhớ tới nàng một chút, nhưng tóm lại vẫn sống rất tốt.
Người đã chết, sẽ thật sự không còn lại gì.
Nàng lại có thể bỏ lại đứa trẻ mà tự sát.
Quả nhiên, theo đuổi tình yêu quá độ, sẽ hạ thấp giá trị của bản thân.
Tuyên Thanh nghĩ, hắn sẽ không bao giờ giống Diêu Xu chỉ thuần túy theo đuổi tình yêu như vậy.
Nam Chi lại nói: “Bây giờ Long Khuyết không chết, chẳng lẽ mấy trăm năm sau………”
Đúng, mấy trăm năm sau mới giống trong cốt truyện, mới chính là câu chuyện này.
Mấy trăm năm sau, Long Khuyết vẫn phải bị Diêu Xu chuyển thế lập khế ước sao?
Wow, đúng là một quả trứng thê thảm!
Nam Chi quyết định, về sau ít đánh Long Khuyết một chút, trà sữa cũng uống ít lại, không thể uống nhiều như vậy, mấy trăm năm sau, Long Khuyết còn phải bị Diêu Xu hành hạ.
Long Khuyết bây giờ càng thêm chú ý tới một chuyện, kêu Tuyên Thanh triệu tập nhân thủ, giết chết Long Tuy, người này thật sự tà môn, vừa nhìn đã cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3537064/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.