Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Long Khuyết kể mọi chuyện cho Tuyên Thanh và Nam Chi nghe một lần, Nam Chi nghe xong thì sững sờ, một lúc lâu sau mới nói: “Diêu Xu vậy mà lại tự sát?”

Tuyên Thanh càng thêm chú ý tới một chuyện khác, “Tại sao nàng lại muốn tự sát sau khi đã giải trừ khế ước, chẳng lẽ là muốn ngươi áy náy?”

Áy náy……

Người đã chết, cái gì cũng không còn.

Ngẫm lại Tuyên Phù tỷ tỷ của hắn, thi thoảng Long Khuyết có nhớ tới nàng một chút, nhưng tóm lại vẫn sống rất tốt.

Người đã chết, sẽ thật sự không còn lại gì.

Nàng lại có thể bỏ lại đứa trẻ mà tự sát.

Quả nhiên, theo đuổi tình yêu quá độ, sẽ hạ thấp giá trị của bản thân.

Tuyên Thanh nghĩ, hắn sẽ không bao giờ giống Diêu Xu chỉ thuần túy theo đuổi tình yêu như vậy.

Nam Chi lại nói: “Bây giờ Long Khuyết không chết, chẳng lẽ mấy trăm năm sau………”

Đúng, mấy trăm năm sau mới giống trong cốt truyện, mới chính là câu chuyện này.

Mấy trăm năm sau, Long Khuyết vẫn phải bị Diêu Xu chuyển thế lập khế ước sao?

Wow, đúng là một quả trứng thê thảm!

Nam Chi quyết định, về sau ít đánh Long Khuyết một chút, trà sữa cũng uống ít lại, không thể uống nhiều như vậy, mấy trăm năm sau, Long Khuyết còn phải bị Diêu Xu hành hạ.

Long Khuyết bây giờ càng thêm chú ý tới một chuyện, kêu Tuyên Thanh triệu tập nhân thủ, giết chết Long Tuy, người này thật sự tà môn, vừa nhìn đã cảm thấy không thoải mái.

Nam Chi hỏi: “Ngươi muốn giết Long Tuy báo thù cho Diêu Xu sao?”

Long Khuyết nói: “Không phải vì báo thù cho Diêu Xu, mà là người này lòng mang thù oán, mê hoặc lòng người, tâm tư quỷ bí khó lường, hơn nữa tuổi còn rất lớn, dường như có cách gia tăng tuổi thọ, sẽ gây nên nhiều rối loạn trong Yêu giới.”

Tuyên Thanh gật đầu, “Ta biết rồi, ta sẽ lập tức phái người, ta luôn cảm thấy nghi ngờ đối với thân phận của người này, một hồi thì hắn nói mình là tà y, một hồi sau lại nói mình là con của Yêu Vương, tuổi rất lớn, nhưng khuôn mặt lại rất trẻ.”

Long Khuyết kiên quyết nói: “Mặc kệ hắn có thân phận gì, trực tiếp giết chết.”

Tuyên Thanh lập tức đi làm việc, Long Khuyết thấy Nam Chi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong tã lót, hắn đột nhiên nói: “Yên Phi, về sau, nó là con của ngươi.”

Nam Chi trợn to mắt nhìn Long Khuyết, “Con của ta?”

“Đúng vậy, con của ngươi.”

Nam Chi lập tức chống nạnh, “Hừ, ngươi tưởng bở, ngươi không muốn nuôi đứa trẻ, lại đẩy đứa trẻ cho ta nuôi, ngươi lười biếng như vậy, ngay cả con của mình cũng không nuôi.”

Long Khuyết:……



Ngươi một ngày không chọc tức ta là cảm thấy khó chịu có phải không.

Nam Chi không muốn nuôi đứa trẻ, cũng không biết nên nuôi thế nào, hơn nữa mấy trăm năm sau, mẹ của đứa trẻ sẽ xuất hiện, đến lúc đó nàng có tới đoạt đứa trẻ hay không?

Dù sao thì ở trong mắt Nam Chi, Long Khuyết chính là một người đã bị phán tử hình, từ chết từ từ biến thành án treo.

Trẻ con không dễ nuôi, đặc biệt là đứa trẻ này, vô cùng thích khóc, toàn bộ cung Yêu Vương đều là tiếng trẻ con khóc thút thít, một tiếng lại một tiếng, như ma âm rót vào tai.

Ngay cả đứa trẻ Nam Chi cũng không chịu nổi, cũng hiểu được các người lớn nghe thấy tiếng khóc của cô, tâm trạng sẽ trở nên bực bội nha.

Đứa trẻ Yêu tộc không có yếu ớt như vậy, chỉ cần ăn uống no đủ là được, nhưng đứa nhỏ này lại không được, cung Yêu Vương không có ai có kinh nghiệm nuôi dưỡng đứa trẻ của Nhân tộc, nhìn thấy đứa trẻ khóc thút thít, cũng không có cách nào.

Vẫn là Long Khuyết thật sự không chịu nổi nữa, từ nhân gian tìm tới một bà vú, mới hơi làm đứa trẻ này bớt khóc lại một chút.

Nam Chi dứt khoát trở về tộc, đứa trẻ khóc thật sự quá phiền nha!

Đúng là vũ khí sắc bén, sau này cô cũng phải khóc nhiều một chút.

Mẫu Nhụy cho rằng Nam Chi buồn bã trở về, nói với Nam Chi: “Chờ ngươi trưởng thành, ngươi cũng có thể sinh con cho Yêu Vương.”

Mẫu Nhụy rất tức giận, không ngờ Yêu Vương lại bất cẩn như vậy, vậy mà lại có thể cùng người sủng sinh con.

Thật là mất mặt, ghê tởm, một chữ thôi, ghê tởm.

Nam Chi không thèm để ý nói: “Đứa trẻ kia quá thích khóc, ta phải trở về đây sống.”

Mẫu Nhụy: “Tùy ngươi.” Mọi người trong tộc lại sắp xui xẻo.

Nam Chi ra ngoài đã lâu, Long Khuyết còn định tới đón Nam Chi về cung Yêu Vương, nhưng Nam Chi nói: “Ngươi từ bỏ đi, ta sẽ không nuôi con thay ngươi đâu.”

Mỗi lần trở về, lại nghe đứa trẻ kia khóc ngao ngao, rất khó chịu, Nam Chi lại chạy.

Chạy, Long Khuyết lại tới tìm cô trở về, Nam Chi cảm thấy, Long Khuyết người này là người xấu.

Long Khuyết chỉ nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là Yêu Hậu, nhất định phải ở lại cung Yêu Vương một hai ngày.”

Nam Chi rất tức giận, đánh Long Khuyết một trận, sau đó dạt dào đắc ý nói: “Ta muốn ở đâu thì ở đó, không tới phiên ngươi quản ta, ngươi còn quản ta, ta lại đánh ngươi.”

Thực lực bây giờ của cô mạnh hơn Long Khuyết, hì hì hì……..

Long Khuyết tức giận mắng vài câu, trở về một mình, vừa trở về đã bế quan, tới lúc trở ra, đứa trẻ đã có thể bò.

Đối với đứa trẻ này, Long Khuyết cảm thấy rất phức tạp, không biết nên ném đi đâu, haiz, vậy thì nuôi đi.

Long Khuyết hỏi thị nữ, Yêu Hậu có trở về không, thị nữ trả lời, không có, một lần cũng không.

Long Khuyết:……



Quả nhiên linh khí chính là mẹ của cái gia hỏa kia, hắn cảm thấy mình đã mạnh hơn rất nhiều, có thể tìm Yên Phi đánh lộn.

Tuyên Thanh đi vào, nói với Long Khuyết: “Chúng ta không tìm thấy Long Tuy, không biến hắn đã chạy đi đâu.”

Sắc mặt Long Khuyết rất khó coi, Long Tuy còn sống luôn nghẹn ở trong cổ hắn, làm người ta quá chán ghét.

Long Khuyết lại tới tìm Nam Chi, nhìn thấy Nam Chi đang nói chuyện với Long Tuy, hắn lập tức cầm kiếm xông tới, Long Tuy cười tủm tỉm né tránh đòn tấn công của Long Khuyết, “Quân thượng thế nào mà vừa nhìn thấy ta đã động thủ rồi.”

Nam Chi ở bên cạnh nhìn, ánh mắt trong vắt ngây thơ, thậm chí còn trầm trồ vỗ tay khen ngợi, đánh đi, đánh đi.

Long Khuyết nghiến răng nghiến lợi, “Vậy mà ngươi còn dám xuất hiện?”

Long Tuy kinh ngạc, “Tại sao ta lại không dám xuất hiện, ta và quân hậu đã bàn bạc xong, chúng ta sẽ đi thăm thú khắp nơi một chút.”

Long Khuyết lập tức nói: “Nàng ta hẳn là không đi theo ngươi đi.”

Long Tuy cười nói: “Chuyện này cũng không do ngươi quyết định, là Yên Phi quyết định.”

Long Khuyết lập tức quay đầu nhìn Nam Chi nói: “Diêu Xu chính là vết xe đổ, ngươi dám đi cùng một ngươi như vậy sao?”

Nam Chi nghi hoặc nói: “Diêu Xu không phải tự sát vì ngươi không yêu nàng, tuyệt vọng mà muốn chết sao?”

Nhưng mà mấy trăm năm sau, câu chuyện sẽ lại bắt đầu.

Long Tuy cười thành tiếng, “Đúng vậy, quân hậu nói đúng.”

Long Khuyết:……

Đây là loại ngu ngốc gì, rốt cuộc não ngươi để ở đâu.

Tại sao rõ ràng nữ nhân biết Long Tuy là một người nguy hiểm, nhưng vẫn tin tưởng vào hắn như vậy.

Long Khuyết lạnh lùng mà nhìn Nam Chi, “Ngươi muốn đi theo hắn sao?”

Nam Chi lắc đầu, “Sẽ không.”

Long Khuyết còn chưa kịp cười, lại nghe thấy Long Tuy nói: “Quân hậu không đi theo ta, là ta đi theo quân hậu.”

Nam Chi gật đầu nói: “Đúng vậy, Long Tuy đã gia nhập vào tộc Hoa yêu, trở thành người của tộc Hoa yêu.”

Long Khuyết:???

Ngón tay hắn run rẩy chỉ vào Long Tuy, lại chỉ vào Nam Chi, muốn phun ra một ngụm máu.

Hắn thật sự sắp tức chết rồi.

Long Khuyết nói với Nam Chi: “Người này là người cung Yêu Vương muốn giết, ngươi xác định muốn che chở sao?”

Đây là người nguy hiểm cỡ nào, còn dám đặt bên cạnh, sợ chết chưa đủ thảm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.