Edit: Kim
Khóe mắt hai người nhìn thấy một con hồ ly tinh chạy vào hoa viên, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Tuyên Thanh lạnh nhạt nói: “Đó là con hồ ly nhân gian bên cạnh Diêu Xu.”
“Nhìn dáng vẻ kia chắc là đi báo tin cho Diêu Xu.”
Long Khuyết lập tức nhíu mày, “Đi nhốt Diêu Xu lại.”
Không thể để người chạy mất được.
Đặc biệt là ở Yêu giới, ra khỏi cung Yêu Vương chính là đồng nghĩa với cái chết.
Tuyên Thanh nói: “Trốn không thoát, chân nàng bị thương, hơn nữa, thủ vệ cung Yêu Vương canh giữ rất nghiêm ngặt, một con hồ ly tinh trần gian và một người phàm không thể chạy thoát được đâu.”
Tuyên Thanh rất tin tưởng vào thủ vệ của cung Yêu Vương, nhưng rất nhanh đã bị vả mặt, con hồ ly tinh trần gian và nữ nhân người phàm kia đã bỏ chạy.
Đi rồi, người đã đi rồi?
Chạy ra khỏi cung Yêu Vương, đã không tìm thấy người?
Thời điểm Tuyên Thanh biết được tin này, toàn thân đều mờ mịt, sao có thể chạy thoát?
Chẳng lẽ thị vệ và thị nữ cung Yêu Vương đều đã bị mù rồi sao?
Long Khuyết cũng rất cạn lời, nói với Tuyên Thanh: “Không phải ngươi nói không thể chạy thoát sao?”
Tuyên Thanh trầm ngâm một lúc, “Ta cảm thấy không thể chạy thoát được, làm sao có thể chạy thoát?”
Quả thực là không thể tin được.
Tuyên Thanh không biết đến từ khoa học, bằng không sẽ hô to một tiếng, chuyện này không khoa học.
Một người phàm và một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3523265/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.