Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Long Khuyết cũng lười kiếm cớ với người này, nói thẳng: “Có phải ngươi bắt một người phàm tới đây không, giao ra đây, ta tới đây vì người phàm kia.”

Nam tử bạch y mỉm cười, “Ta không có, ngươi có thể tìm tùy ý.”

Long Khuyết khẳng định nói: “Không thể nào.”

Nếu khế ước đã bắt hắn xuất hiện ở chỗ này, nhất định Diêu Xu cũng phải ở đây.

Long Khuyết hận cái khế ước này, nhưng cũng tin tưởng nó, khế ước này là vì phục vụ bên yếu, đảm bảo an toàn cho bên yếu.

Nam tử bạch y chỉ nói: “Không tin thì ngươi tự tìm đi, tìm thấy rồi, tùy ngươi mang đi.”

Nam tử bạch y không có hứng thú với Long Khuyết, mặt không cảm xúc nhìn Long Khuyết, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Nam Chi, hắn đột nhiên nói: “Trong sân của ta còn thiếu một đóa hoa lan u minh, ngươi có muốn ở lại sân của ta không?”

Nam Chi kinh ngạc nói: “Làm sao ngươi biết ta là hoa lan u minh nha?”

Nam tử bạch y lộ ra nụ cười vi diệu, có cảm giác đẹp như tiên trên trời, Nam Chi nhìn đến ngây người, Yêu giới quả thực là một nơi tốt, có rất nhiều người đẹp.

Nam tử bạch y: “Ta rất thích hoa cỏ, ngươi có tin không, ta liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu bản thể của ngươi, hoa lan u minh, thật sự rất đẹp, ta cảm thấy ngươi là đóa hoa đẹp nhất của tộc Hoa yêu.”

Nam Chi gật đầu, “Ta tin.”

Long Khuyết:……

Đây là thể loại trẻ con ngốc nghếch gì?

Người ta nói gì, ngươi cũng tin.

Long Khuyết cảm thấy cực kỳ bực bội, một người chờ hắn đi tìm, một đứa trẻ đầu óc không minh mẫn lắm, lần đầu tiên gặp mặt, người ta nói cái gì, cô cũng tin.

Long Khuyết không nhịn được nhắc nhở Nam Chi: “Bây giờ trong Yêu giới ai mà không biết, tiểu Yêu Hậu là một cái hoa yêu, bản thể là hoa lan u minh, có lẽ chân dung của ngươi còn có ở khắp mọi nơi.”

Nam Chi nghe thấy lời Long Khuyết nói, ồ wow một tiếng, vẻ mặt ngây thơ lại vui sướng, “Ta nổi danh như vậy sao?”

Long Khuyết:……

Đây là cái loại trọng điểm kỳ quái gì.

Long Khuyết không nhịn được phản bác, “Không phải là ngươi nổi danh, mà là ta nổi danh, ngươi vì thành thân với ta, mới nổi danh.”

Nam Chi trực tiếp xua tay, “Ngươi đi tìm Diêu Xu đi, không cần lo cho ta.”

Long Khuyết:???

Không phải hắn đã nhắc nhở nàng ta rồi sao, sao nàng ta vẫn còn là bộ dạng này.



Nam Chi nói: “Ta muốn nói chuyện với hắn, hắn rất đẹp, nói chuyện còn dễ nghe, ta siêu thích nói chuyện với hắn, ta cũng siêu thích nơi này.”

Linh khí nhiều, còn có người khen cô đẹp.

Dưới từng lời nói của mỹ nam, cô bị lạc mình vào trong đó.

Long Khuyết chán nản, không nhịn được mà dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá nam nhân này, trông cũng bình thường, gương mặt này so với hắn thật sự quá bình thường.

Không phải Long Khuyết kiêu ngạo, gương mặt này của hắn, toàn Yêu giới không ai có thể so sánh được.

Đứa nhỏ này đầu óc ngu ngốc, thậm chí đến cả thị lực cũng không tốt.

Tay Long Khuyết đột nhiên biến thành móng rồng, móng vuốt sắc bén tản ra ánh sáng lạnh lẽo, xen lẫn tiếng gầm của rồng, “Giao người ra đây.”

Nam tử bạch y không hề hoang mang, đối mặt với móng vuốt của Long tộc, cũng không sợ hãi, vẫn thản nhiên như cũ, ngược lại còn hỏi Long Khuyết: “Tại sao ngươi lại để ý tới một người phàm như vậy?”

Long Khuyết: “Liên quan tới ngươi cái rắm.”

Nam tử bạch y lạnh lùng, giống như một tảng đá ngầm, mặc cho sóng đánh vào không hề nhúc nhích, “Là bởi vì nếu nàng chết, ngươi cũng chết theo phải không?”

“Ngươi nói cái gì?” Giọng Long Khuyết cao vút, nam tử bạch y lại nói: “Một Yêu Vương sao có thể quan tâm tới sống chết của một người phàm, trừ phi, hắn cùng một người phàm lập khế ước, người phàm chết, hắn cũng phải chết, bằng không, ta thật nghĩ không ra, tại sao một cái Yêu Vương lại để ý tới một người phàm.”

Nam Chi giả bộ kinh ngạc, nói với Long Khuyết: “Wow, tướng công, ngươi thật thảm, ngươi giống như một con chó vậy.”

Long Khuyết:……

Rốt cuộc là ngươi đang đứng về phe nào.

Long Khuyết tức giận đến mức mắt nổi đầy sao, đặc biệt là câu nói kia, ngươi giống như một con chó, quả thực là lấy tôn nghiêm của Long Khuyết cọ xát trên mặt đất.

Hắn là rồng, đường đường là Yêu Vương, bây giờ lại bị nói thành một con chó chỉ biết vẫy đuôi lấy lòng, làm sao hắn có thể chịu nổi.

Càng tức giận hơn là, hắn còn không thể phản bác, chết tiệt!

Long Khuyết cảnh giác nhìn nam nhân bạch y, “Ngươi là ai?”

Làm sao hắn biết được những việc này.

Nam tử bạch y cười nhẹ, “Tất nhiên là cô nương người phàm kia nói cho ta biết.”

“Không thể nào.” Long Khuyết chém đinh chặt sắt, “Nàng ta căn bản không biết chuyện này.”

Lời nói dối của nam tử bạch y bị chọc thủng, nhưng hắn cũng không hề hoang mang, nói: “Ta đoán.”

Nam Chi cảm thấy cạn lời, ngươi nói ta là đóa hoa đẹp nhất tộc Hoa yêu, có phải cũng là nói dối hay không.



Lừa trẻ con sẽ bị sét đánh mỗi ngày đấy có biết không.

Nam tử bạch y nhìn qua cửa sổ, nói với Long Khuyết: “Bây giờ, nữ tử người phàm kia cũng đã biết, biết vì sao ngươi luôn cố gắng hết sức bảo vệ nàng.”

Long Khuyết và Nam Chi nhìn về phía cổng lớn, nhìn thấy Diêu Xu và Bạch Sương.

Sắc mặt Diêu Xu trắng bệch, không biết là vì biết được lý do Long Khuyết bảo vệ nàng không phải là vì yêu, hay là vì sợ hãi…….

Mà Bạch Sương cúi đầu không dám nói chuyện, trên thực tế, nàng ta đã hưng phấn đến độ run rẩy.

Vốn tưởng rằng Diêu Xu và Long Khuyết là vì tình yêu mà buộc chặt vào nhau, nhưng bây giờ mới biết được, tính mạng của bọn họ tương liên.

Đúng là vấn đề lớn.

Khống chế Diêu Xu không phải là khống chế được Yêu Vương sao?

Thu hoạch lần này còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng ta.

Khó trách, khó trách tại sao Yêu Vương lại lo lắng tới an nguy của Diêu Xu như vậy, chỉ một lời hứa hẹn cũng không thể làm tới mức này.

Hơn nữa cho dù có thật sự là hứa hẹn, cũng có thể phái người bảo vệ Diêu Xu, mà không cần phải tự mình bảo vệ có đúng không?

Nhưng Yêu Vương lại tự mình bảo vệ, bây giờ biết được, cũng không có gì là lạ.

Hóa ra là vì một cái khế ước khiến tính mạng hai người tương liên, cái này còn hữu dụng hơn tình yêu nhiều.

Mạng mới là quan trọng, tình yêu gì đó, đều sẽ biến mất, chỉ có quan hệ như vậy mới là cực kỳ bền vững.

Người ta là đồng sinh cộng tử, không thể sống một mình, lãng mạn biết bao, đây mới là tình yêu chân chính (đầu chó)!

Long Khuyết không ngờ, bí mật này lại bị vạch trần trước mặt Diêu Xu theo cách này, nhìn thấy Diêu Xu sắp khóc, nước mắt lưng tròng, trong lòng hắn vô cùng bực bội.

Hắn còn chưa khóc đâu, nàng ta khóc cái gì.

Trong lòng Long Khuyết rất buồn bực, nói với Diêu Xu: “Không phải ngươi không việc gì sao, gọi ta làm cái gì?”

Ngươi cũng không gặp nguy hiểm, êm đẹp ở chỗ này, ngươi gọi ta làm gì, kết quả bí mật bị bại lộ.

Nước mắt Diêu Xu chảy xuống, khụt khịt nói: “Người này thật sự muốn hại ta, hắn nói muốn tiêm máu của Yêu tộc vào trong cơ thể ta, còn muốn đưa nội tạng của Yêu tộc tiến vào trong cơ thể ta.”

Nam tử bạch y cũng không phủ nhận, thậm chí còn có chút đắc ý, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt giảm đi, trở nên có sức sống hơn, “Nếu ngươi bất tử, thể chất của ngươi sẽ thay đổi, ngươi có thể giống yêu quái, ngươi không muốn trở thành yêu quái sao?”

Diêu Xu liên tục lắc đầu, “Ta không muốn.” Loại chuyện này chỉ nghĩ một chút đã thấy đáng sợ.

Người có ý tưởng kỳ quặc như vậy, càng đáng sợ hơn.

Đem nội tạng và máu của yêu quái vào trong cơ thể nàng, vậy rốt cuộc nàng là người hay là yêu nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.