Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Tuyên Thanh càng thêm hoài nghi đây là âm mưu nhằm vào Yêu Vương, nếu không thể giải trừ khế ước, khi số tuổi thọ của Diêu Xu cạn kiệt, Yêu Vương cũng sẽ chết theo.

Rất có thể đây không phải là trưởng bối bối của Yêu Vương, mà là một người khác.

Diêu Xu không biết gì nhiều về chuyện chiếc nanh thú, cha mẹ nàng đưa cho nàng làm di vật trước khi chết.

Bây giờ, chiếc nanh thú đã bị Long Khuyết cầm đi, không thể lấy lại, Diêu Xu cũng biết đó là tín vật của trưởng bối Yêu tộc cho nàng, vốn dĩ đã thuộc về Yêu tộc, không nên đòi.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất buồn.

Tuyên Thanh nhìn vẻ mặt thật sự không biết gì của Diêu Xu, lại dò hỏi về gia tộc của Diêu Xu, Diêu Xu suy nghĩ một chút, nói: “Nhà chúng ta chỉ là bá tánh bình thường, rất bình thường.”

Bình thường?

Lại có thể có được nanh thú nha, trên nanh thú còn có khế ước máu, thật sự nhìn không giống bình thường.

Nhân gian có bắt yêu sư, chuyên săn giết Yêu tộc, Tuyên Thanh hoài nghi đây là âm mưu của bắt yêu sư.

Gia tộc của Diêu Xu phải chăng có bắt yêu sư ẩn nấp.

Chỉ là Diêu Xu không biết mà thôi.

Trong lòng Tuyên Thanh suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hắn dặn dò Diêu Xu, nếu có vấn đề gì, hoặc là ở trong cung Yêu Vương có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra.

Tuy rằng Diêu Xu chưa trải qua nhiều chuyện, nhưng cũng coi như là người thông minh, nghe thấy Tuyên Thanh nhắc tới nanh thú, mơ hồ cảm nhận được cái nanh thú này rất quan trọng, nàng hỏi: “Nanh thú có vấn đề gì sao?”

Tuyên Thanh lắc đầu, “Không phải, chỉ là cảm thấy tổ tiên của ngươi và tiền bối của Long Khuyết có chút sâu xa, nên muốn hỏi cho rõ ràng.”

Tuyên Thanh cũng không dám kể cho Diêu Xu nghe chuyện về khế ước máu, lỡ như trong lòng Diêu Xu nghĩ quẩn, gặp phải đả kích gì, lại kéo theo Long Khuyết tuẫn tình.

Long Khuyết chết đi, Yêu giới sẽ không còn Yêu Vương, Yêu giới cần Yêu Vương, một đấng tối cao vô thượng để tất cả các tộc tuân theo, thay vì để mặc cho các tộc vì tranh giành địa bàn mà chém giết.

Có Yêu Vương, cho dù bây giờ Yêu Vương có còn ít tuổi, nhưng vẫn có thể cân bằng lại thế lực của các tộc trong Yêu giới, nếu Yêu Vương chết đi, điểm cân bằng này sẽ không còn.

Tại sao Yêu Vương lại phải là rồng, là bởi vì Long tộc là một tộc rất mạnh, mạnh hơn các chủng tộc khác rất nhiều.

Thứ hai là bởi vì số lượng của Long tộc rất ít, Yêu giới giống như không cho phép cho ra đời nhiều rồng, không có Long tộc.

Nếu một cường giả của một chủng tộc khác trở thành Yêu Vương, chắc chắn sẽ bành trướng, gây ra hỗn loạn.



Tuyên Thanh đi rồi, Diêu Xu nói với Bạch Sương: “Bạch Sương, Tuyên Thanh là có ý gì?”

Tới hỏi về chuyện nanh thú xong thì đi rồi, tới bây giờ trái tim của Diêu Xu vẫn còn đập rất nhanh, rất bất an.

Tròng mắt Bạch Sương xoay chuyển, lộ ra vẻ xảo trá của hồ ly tinh, nàng ta cân nhắc một chút rồi nói: “Cô nương, xem ra cái nanh thú này rất quan trọng, vì có nanh thú mà người kết duyên cùng Yêu Vương, ta cảm thấy, người hẳn là nên đem cái nanh thú kia về.”

Diêu Xu lắc đầu nói: “Kia không phải là nanh thú của ta, là tín vật của gia tộc Long Khuyết, sao ta có thể đòi lại được.”

Bạch Sương còn nói thêm: “Người có thể không lấy về, nhưng có thể nói với Yêu Vương, người muốn nhìn thấy di vật của cha mẹ một lần, nhìn xem cái vật kia có còn hay không, lại nói tiếp, món đồ này cũng là tín vật định tình của hai người đấy.”

Nghe thấy là tín vật định tình, khuôn mặt Diêu Xu đỏ lên, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn phủ nhận, “Không phải tín vật định tình.”

Long Khuyết căn bản không nhìn ra tâm ý của nàng.

Bọn họ còn chưa bày tỏ, chưa hiểu lòng nhau.

Chưa nói tới tín vật định tình, nếu có một ngày, Long Khuyết biết được tâm ý của nàng, mà hắn đối với nàng cũng…….

Cái nanh thú kia lúc này mới được coi là tín vật định tình.

Kỳ thật, có rất nhiều chỗ Bạch Sương chưa rõ, cái nanh thú kia thật sự quan trọng như vậy sao, chỉ là một cái tín vật, lại có thể khiến Yêu Vương đối xử đặc biệt.

Long Khuyết nhìn qua cũng không phải người chú trọng lễ nghĩa, chỉ bởi vì tín vật của trưởng bối.

Trong chuyện này nhất định là có cái gì đó mà Diêu Xu và nàng không biết.

Bạch Sương khẽ đảo mắt, nói với Diêu Du: “Ta sẽ điều tra chuyện này giúp người.”

Diêu Xu do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không cần, chúng ta tới đây làm khách, bây giờ điều tra chủ nhà, như vậy không tốt.”

Bạch Sương lại nói: “Người hẳn là cũng muốn biết tín vật kia quan trọng cỡ nào đi, người yên tâm, ta sẽ không chọc giận Yêu Vương và người của cung Yêu Vương đâu, sẽ không làm liên lụy tới người.”

Diêu Xu rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Sương, “Bạch Sương, tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Bạch Sương bày ra dáng vẻ dịu dàng, một đôi mắt phượng đỏ hoe tràn đầy trìu mến, “Cô nương, tuy rằng ta là yêu, nhưng thực lực của ta rất yếu ớt, khó khăn lắm mới hóa hình, thực lực suy yếu, người nhà ta cũng là hồ ly tinh, nhưng lại bị con người giết chết.”

“Những người xấu đó muốn bắt ta lại, đầu cơ kiếm lời, bán cho một số khách hàng có đam mê đặc thù.”

“Cho nên, ta rất cảm kích vì người đã cứu ta.”

Thời điểm Bạch Sương nói những lời này, biểu cảm vô cùng chân thành tha thiết, bộ dạng muốn báo ân, vì Diêu Xu mà máu chảy đầu rơi.



Diêu Xu, Diêu Xu tin, hơn nữa còn rất cảm động, liên tục nói với Bạch Sương: “Sau này, chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau.”

Bạch Sương cười nói: “Được.” Nhìn bộ dạng ngây thơ đơn thuần của Diêu Xu, càng cười rạng rỡ.

Bạch Sương nói với Diêu Xu: “Yêu Hậu đi ra ngoài đã lâu, thừa dịp nàng ta không có ở cung Yêu Vương, người phải chung sống hòa thuận với quân thượng, để quân thượng biết người luôn đồng hành cùng hắn.”

Diêu Xu thở dài, “Đáng tiếc ta luôn không thể tìm thấy Long Khuyết.”

Bạch Sương chớp mắt, đồng tử hơi dựng thẳng lên, có một loại cảm giác lạnh lùng dã tính của động vật, nàng ta nói: “Kỳ thật, có một cách có thể khiến Long Khuyết chủ động tới tìm người.”

Diêu Xu lập tức hỏi: “Là cách gì?”

Diêu Xu rất muốn gặp Long Khuyết, nhưng mà sau khi Long Khuyết trở về cung Yêu Vương, hắn có vẻ rất bận.

Bạch Sương thở dài nói: “Nhưng mà người sẽ phải chịu khổ một chút.”

Diêu Xu lập tức nói: “Ta không sợ khổ.”

Bạch Sương nói: “Quân thượng bởi vì tín vật, vì lời hứa hẹn của trưởng bối mà bảo vệ người, nếu người gặp nguy hiểm, quân thượng tất nhiên sẽ xuất hiện bảo vệ người.”

Diêu Xu chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới hiểu ra, “Ngươi nói là, ta tự làm mình bị thương để Long Khuyết xuất hiện sao, như vậy không tốt lắm đâu.”

Lời hứa hẹn của trưởng bối sao có thể lãng phí như vậy được.

Bạch Sương nhìn thấy Diêu Xu rõ ràng đã động tâm, nhưng còn cãi bướng, lại đổ thêm lửa, “Cô nương, người có muốn gặp quân thượng hay không?”

Diêu Xu thở ra một hơi, “Nhưng ta phải làm thế nào?”

Bạch Sương: “Đương nhiên là đặt mình vào trong nguy hiểm.”

Diêu Xu leo lên xà nhà, cung Yêu Vương nguy nga hoa lệ, cung điện to lớn, người đứng trên đó không khác gì một con kiến không đáng kể, Diêu Xu sợ tới mức hai chân run rẩy, mái ngói rung lên, Diêu Xu hét lên một tiếng.

Mái ngói trơn trượt, Diêu Xu đứng không vững, trực tiếp từ trên xà nhà lăn xuống.

Tòa nhà cao như thế, nếu một người phàm rơi xuống, chắc chắn máu tươi sẽ văng ra tung tóe, không chết cũng tàn tật.

Diêu Xu sợ khiếp vía, trong lòng tràn ngập sự hối hận, tứ chi vùng vẫy trong không trung, Diêu Xu nhắm hai mắt lại, trong đầu chỉ có một cái tên: “Long Khuyết.”

“Bá……”

Long Khuyết đột nhiên xuất hiện, vươn tay, đỡ lấy Diêu Xu đang rơi tự do trong không trung, chậm rãi bay xuống đất, Diêu Xu hoàn toàn không chịu chút thương tổn nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.