Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Lúc trước Mai Ngọc còn bị thị nữ cung Yêu Vương chế nhạo đấy.

Một hoa yêu, chủ tử lại chỉ là một đứa trẻ, tuy rằng có cái danh Yêu Hậu, nhưng tất cả mọi người đều biết quân thượng không thích Yêu Hậu.

Nhưng mà bây giờ thì sao, Mai Ngọc xảy ra chuyện, còn có một chủ tử cường đại làm chủ cho nàng.

Thật là hâm mộ Mai Ngọc quá, bây giờ đã có không ít thị nữ muốn đi theo Yêu Hậu, muốn về phe Yêu Hậu.

Trước kia cung Yêu Vương là thiên hạ của Yêu Vương, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người có địa vị ngang hàng với Yêu Vương.

Bây giờ thị nữ cũng không dám coi nhẹ chuyện của Diêu Xu, cho nên vội vàng chạy vào báo tin cho Long Khuyết.

Long Khuyết về tới cung điện, nhìn thấy Diêu Xu, hỏi: “Ngươi có chuyện gì vậy?”

Diêu Xu do dự một chút, nói: “Ta muốn rời khỏi Yêu giới.”

Long Khuyết hỏi: “Vì cái gì, là bởi vì Yêu Hậu?”

Diêu Xu gật đầu, “Đúng vậy, bởi vì ta mà các ngươi tranh đấu, ta thật sự có chút băn khoăn.”

Long Khuyết nói thẳng: “Ngươi không cần để ý tới nàng ta, giữa ta và nàng ta vẫn luôn như vậy.”

Sau khi thành thân, không phải cãi nhau ầm ĩ, thì cũng là vừa đi vừa cãi nhau.

Hóa ra thật sự là như vậy, tình cảm giữa Long Khuyết và tiểu thê tử của hắn thật sự không tốt.

Diêu Xu lo lắng hỏi: “Các ngươi như vậy hình như không được tốt lắm.”

Long Khuyết nhíu mày, “Những việc này ngươi không cần xen vào.”

Chuyện của Yêu tộc không tới phiên một người phàm quản, bớt nhọc lòng.

Nhìn vẻ mặt không vui của Long Khuyết, Diêu Xu có chút đau lòng nói: “Long Khuyết, ngươi cũng quá vất vả.”

Long Khuyết đột nhiên nhìn về phía Diêu Xu, trong lòng suy tư, có phải Diêu Xu biết gì về chuyện khế ước máu rồi không?

Long Khuyết thử thăm dò: “Ta vất vả như thế nào?”

Một người phàm lại đang thương hại hắn?

Hắn lại bị một con gà bệnh thương hại sao?

Diêu Xu chỉ lắc đầu, không nói vất vả như thế nào, nhưng lại nói một câu: “Long Khuyết, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”



Long Khuyết bị những lời này làm cho mơ hồ, hắn do dự nói: “Đa tạ?”

Nếu ngươi có thể giải trừ khế ước, ta sẽ thật sự cảm ơn ngươi.

Diêu Xu được Long Khuyết đáp lại, hơi cong môi nở nụ cười, vui vẻ mỉm cười nhưng lại cố gắng kiềm chế.

Long Khuyết suy nghĩ một chút, vẫn nhắc nhở Diêu Xu, “Ngươi đừng phát sinh xung đột với Yên Phi.”

Tạm thời hắn không muốn đánh nhau với Yên Phi, ít nhất cũng phải chờ tới khi giải trừ khế ước máu xong xuôi.

Hơn nữa, nếu để Yên Phi biết hắn ký khế ước với một người phàm, lấy cái trình độ của đứa trẻ nghịch ngợm kia, nhất định sẽ đùa bỡn Diêu Xu, dù chết Diêu Xu.

Diêu Xu gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Ta biết, ta biết ngươi bảo ta né tránh, là vì muốn bảo vệ ta.”

Long Khuyết hơi gật đầu, “Ngươi biết là tốt rồi.”

Diêu Xu mỉm cười khóe mắt cong cong, đôi mắt sáng ngời, “Ta biết, ta hiểu hết.”

Rõ ràng bọn họ nói không phải cùng một chuyện, hỏi một đằng trả lời một nẻo lại đạt được thỏa thuận.

Hai người đều rất vừa lòng, rời khỏi điện Yêu Vương, Diêu Xu nói với Bạch Sương: “Ngươi thật sự nói đúng, bọn họ đúng là như vậy.”

Bạch Sương gật đầu, lại nói với Diêu Xu: “Con đường này không dễ đi đâu, hơn nữa bọn họ là Yêu tộc, đặc biệt là Yêu Hậu, thực lực rất mạnh, nếu để nàng ta biết, nàng ta vừa giơ tay đã có thể giết chết người, sau này chúng ta đừng nên trêu chọc nàng.”

Đừng nói một người phàm như Diêu Xu sợ Yêu Hậu, ngay đến cả Bạch Sương cũng rất sợ hãi, nàng chỉ là một cái hồ ly tinh bình thường, nào dám đánh nhau với Yêu Hậu.

Bạch Sương sợ Diêu Xu không biết sống chết chạy tới trước mặt Yêu Hậu, liên tục nói: “Người phải đứng về phía Yêu Vương, Yêu Vương đau lòng, người nên an ủi hắn chứ không phải là đi đấu với Yêu Hậu.”

Diêu Xu gật đầu, còn nói lời cảm tạ với Bạch Sương, “Cảm ơn ngươi, Bạch Sương, nếu không có ngươi, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Bạch Sương cười nói: “Tuy rằng ta là yêu, nhưng thật sự ta rất yếu, nếu không nhờ người cứu ta, ta đã chết rồi, người là ân nhân cứu mạng của ta, trong lòng ta rất cảm kích người.”

Diêu Xu càng thêm yên tâm.

“Này, ngươi tỉnh rồi.” Nam Chi gặm chân giò, nhìn thấy Mai Ngọc trên mặt đất đã tỉnh lại.

Mai Ngọc có chút mờ mịt, vừa nhìn thấy Nam Chi nước mắt đã rơi xuống, “Yên Phi, thiếu chút nữa ta đã không thể gặp lại ngươi rồi, quân thượng muốn đánh chết ta.”

Nam Chi: “Ta cứu ngươi về rồi, nhưng thực lực của ngươi quá yếu, ta không cần ngươi nữa.”

Mai Ngọc:……

Nước mắt Mai Ngọc càng chảy ra dữ dội hơn, nàng vội vàng túm chặt lấy váy của Nam Chi, “Quân hậu, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, không bao giờ gây rắc rối cho ngươi nữa.”

Trở về cung điện rồi, Mai Ngọc mới biết Yên Phi đã cứu mình, bị roi đánh thật sự rất đau, không chỉ thân thể mà cả linh hồn cũng chấn động theo, đau muốn chết.

Nếu không phải còn ôm chặt ý niệm Yên Phi sẽ đến cứu mình, Mai Ngọc đã sớm muốn tự kết liễu.



Mai Ngọc ủy khuất nói với Nam Chi: “Quân hậu, quân thượng thật sự vì cái người phàm kia mà muốn đánh chết ta.”

Nam Chi: “Ngươi lại nói bậy về khách trong nhà mình, như vậy không lễ phép.”

Mai Ngọc:……

Mai Ngọc cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.

Nam Chi ăn xong chân giò rồi, hỏi: “Ngươi có thể đứng lên không?”

“Có thể, có thể.” Mai Ngọc lập tức từ trên mặt đất bò dậy, động tác lưu loát, cảm nhận được thực lực của chính mình, sắc mặt của Mai Ngọc vô cùng khó coi.

Nàng vất vả tu luyện, kết quả lại yếu đi nhiều như vậy.

Nam Chi ngang ngược nói: “Ngươi quá yếu, nếu ngươi không nỗ lực tu luyện, ta sẽ không cần ngươi nữa, ta đi tìm người khác làm thị nữ.”

Mai Ngọc luôn thích nói, nếu ngươi không nỗ lực trở thành người mà Yêu Vương thích, sẽ có nữ nhân khác trở thành người Yêu Vương thích.

Nói như vậy khiến người ta cảm thấy rất nặng nề nha, trước kia là nói với gà nhí, bây giờ tới lượt Nam Chi nói với gà thủ hạ.

Quả nhiên, Mai Ngọc nghe thấy nói như vậy, áp lực trong lòng vô cùng lớn, liên tục nói: “Yên Phi, ta nhất định sẽ nỗ lực, ta nhất định sẽ nỗ lực.” Đừng ném ta đi.

Bây giờ hy vọng và tương lai của Mai Ngọc đều gắn liền với Yêu hậu, ngoài việc đi theo Yêu Hậu, nàng đã không còn nơi nào để đi, không thể quay về tộc Hoa yêu, Mẫu Nhụy sẽ một đao chém nàng.

Cũng không thể nhờ cậy Yêu Vương, Yêu Vương căn bản không thèm để ý tới nàng, thiên hạ rộng lớn lại không có nơi nào Mai Ngọc có thể đi, ngoài ở bên cạnh Yêu Hậu.

Trừ phi nàng đã trở nên cường đại có thể không màng tất cả, cường đại hơn rất nhiều người.

Nhưng thực lực của Mai Ngọc thực sự rất yếu, đặc biệt là sau khi bị quất roi một phen, thực lực lại càng yếu đi, sắc mặt trắng đến mức không nỡ nhìn.

Mai Ngọc lúc này hận không thể moi trái tim của mình ra cho quân hậu xem, cho thấy lòng trung thành của mình.

Nam Chi hỏi: “Bây giờ ngươi có thể đi không, ta muốn ra ngoài một chuyến.”

Trên người Mai Ngọc rất đau, nhưng vì muốn chứng tỏ lòng trung thành của mình, nàng lập tức nói: “Ta có thể đi, có thể đi, quân hậu, ngươi muốn đi đâu?”

Nam Chi đi tìm Tuyên Thanh, “Tuyên Thanh, Tuyên Thanh, ngươi giúp ta chuẩn bị xe ngựa đi.”

Tuyên Thanh nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Mai Ngọc, quan tâm hỏi: “Ta thấy tình trạng của Mai Ngọc không được tốt lắm.”

Được người trong lòng quan tâm, trong lòng Mai Ngọc cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại kiên cường nói: “Ta không sao.”

Tuyên Thanh:……

Hắn cũng chỉ là nói lời khách khí một chút, cũng không nói gì thêm, hỏi Nam Chi: “Quân hậu, ngươi muốn dùng xe ngựa để đi đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.