Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nếu ngươi còn không chăm chỉ tu luyện, sẽ không thể đánh bại được Yêu Hậu.

Với tốc độ tu luyện kia của đứa trẻ, chỉ sợ Long Khuyết sẽ càng ngày càng tụt lại đằng sau.

Long Khuyết nghe hiểu lời Tuyên Thanh nói, sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng dâng lên cảm giác khẩn trương.

Bị một đứa trẻ đánh bại, căn bản không thể chịu nổi.

Đặc biệt là, đứa trẻ này còn nhỏ hơn hắn.

Lần trước bộ rễ và nhụy hoa của nàng ta còn sợ lửa rồng, tại sao bây giờ lại không sợ lửa rồng?

Chẳng lẽ nàng ta đã nghĩ ra cách?

Nam Chi đương nhiên là nghĩ ra cách nha, cách này rất đơn giản, Nam Chi từ gà rán mà nghĩ ra cách, nếu trực tiếp nướng gà trên ngọn lửa, gà sẽ bị cháy khét, nhưng nếu bọc thêm một lớp bột mì bên ngoài thịt gà, bên trong sẽ không bị cháy.

Nam Chi cũng muốn khen ngợi sự thông minh cơ trí của mình.

Long Khuyết phun lửa rồng rất lợi hại, nhưng cô chính là dùng yêu lực bao bọc bộ rễ và nhụy hoa lại.

Yêu Khí và linh khí tích lũy trong cơ thể đều có tác dụng.

Yêu lực khiến bộ rễ và nhụy hoa càng thêm sắc bén, còn có thể bảo vệ chính mình.

Nam Chi càng thêm hăng say tu luyện, cảm thấy có thể tu luyện thật sự rất hạnh phúc.

Nam Chi là trẻ con, không tìm ra cách giải quyết sự việc, đặc biệt là trong Yêu giới dã man, cũng chỉ có một cách, đó chính là tu luyện.

Ai chọc Nam Chi tức giận, Nam Chi sẽ đánh cho hả giận, đơn giản thô bạo.

Nếu bản thân không có thực lực, cho dù Mai Ngọc có bị Yêu Vương đánh chết, cô cũng không có cách nào.

Nam Chi nhìn Mai Ngọc hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, lại đút cho nàng một viên đan dược, cô không nhìn thấy chân giò đâu.

Chân giò nhất định đã rơi ở hoa viên.

Nam Chi chạy đến hoa viên tìm, tìm thấy chân giò trên mặt đất, cô nhặt lên vỗ vỗ tro bụi bên ngoài giấy thấm dầu.

Cô mỉm cười, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Long Khuyết, hai người đối diện, Long Khuyết xấu hổ đến mức ngón chân cọ cọ xuống đất.

Nam Chi cười ngọt ngào, có lúm đồng tiền tròn trịa, thật sự rất đẹp.

Ngọt ngào đáng yêu giống như bánh kem, tỏa ra hơi thở ngọt ngào.

Long Khuyết:???

Sao nàng ta còn có thể cười được, mới lúc nãy còn là bộ dạng chiến đấu thừa sống thiếu chết, bây giờ đã cười như vậy.



Nam Chi lên tiếng: “Tướng công.”

Long Khuyết hít sâu một hơi, nhớ tới lời dặn dò của Tuyên Thanh không được xảy ra xung đột với Yêu Hậu, hắn lạnh lùng nói: “Gọi ta làm gì?”

Nam Chi vươn tay, “Bồi thường đi, bồi thường cho thị nữ của ta.”

Long Khuyết nói: “Đến lúc đó ta sẽ bồi thường cho ngươi.”

Nam Chi gật đầu, cảm thấy cuối cùng Long Khuyết cũng có thể nói chuyện tử tế, cô như bà cụ non mà nghĩ, trẻ con không nghe lời, cứ đánh một trận là được rồi.

Bây giờ Long Khuyết đã tốt rồi.

Ừm, sau này phải đánh Long Khuyết nhiều hơn.

Nam Chi nói với Long Khuyết: “Tướng công, ngươi về sau không được tùy tiện đánh thị nữ của ta, có chuyện gì, cứ nói cho ta biết, ta bảo nàng xin lỗi, ngươi không được tùy tiện đánh chết nàng.”

Nam Chi cảm thấy phải nói xong với Long Khuyết, bằng không ở lúc cô không biết, Mai Ngọc sẽ bị Long Khuyết đánh chết.

Bây giờ Mai Ngọc không xin lỗi Diêu Xu, Long Khuyết đã muốn đánh chết Mai Ngọc, thêm một thời gian nữa, cũng không biết sẽ muốn làm cái gì.

Nói không chừng sẽ đánh chết người làm Yêu Hậu là cô đây.

Tưởng tượng như vậy, Nam Chi cảm thấy rất cấp bách, phải nỗ lực tu luyện, bằng không sẽ bị Long Khuyết sát thê.

Long Khuyết trầm mặc, người làm Yêu Vương như hắn lại thật hèn nhát, ngay đến cả tư cách xử lý một thị nữ cũng không có, bởi vì đây là thị nữ của Yêu Hậu.

Nam Chi thấy Long Khuyết trầm mặc, thúc giục nói: “Tướng công, ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi phải đồng ý với ta, không được tùy tiện đánh chết thị nữ của ta.”

Long Khuyết: “Ta biết rồi.”

Nam Chi lại nói với Long Khuyết: “Ta còn có một việc muốn nói với ngươi, ta muốn trở thành trưởng lão của tộc Hoa yêu.”

Trên mặt Long Khuyết hiện lên dấu chấm hỏi, “Ngươi muốn trở thành trưởng lão?”

Nam Chi gật đầu, “Đương nhiên rồi.” Sau này không thể làm Yêu Hậu, nhưng vẫn có thể làm trưởng lão nha.

Long Khuyết bị lời nói bất ngờ của Nam Chi làm cho trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi muốn trở thành trưởng lão của tộc Hoa yêu, Mẫu Nhụy có biết không?”

Có thể Long Khuyết không tôn trọng Yêu Hậu của mình, nhưng khi đối phương có thực lực tuyệt đối, giống như bây giờ Long Khuyết đã có thể bình tĩnh nói chuyện với Nam Chi, cho dù có không muốn nói chuyện, cũng phải dè chừng thực lực của đối phương một chút.

Nam Chi lắc đầu nói: “Dì Nhụy không biết nha.”

Long Khuyết có chút buồn cười nhìn đứa trẻ, “Ngươi nói muốn trở thành trưởng lão, là có thể trở thành trưởng lão sao?”

Nam Chi tự tin gật đầu, “Có thể nha, dì Nhụy không đánh lại ta.”

Long Khuyết nghẹn họng, nhưng đúng là có lý, không thể phản bác được.



Hắn xua xua tay, cũng không quay đầu lại mà đi rồi, “Chuyện này không liên quan đến ta.”

Trong lòng lại suy nghĩ, nếu cái nha đầu chết tiệt kia trở thành trưởng lão, lấy tư thế loạn quyền đánh chết sư phụ già của cô, nhất định có thể khiến mấy trưởng lão kia phải đau đầu.

Long Khuyết đột nhiên có chút động tâm, quay đầu lại nhìn đứa trẻ đang nhảy chân sáo, bộ dạng ngây thơ vô tội.

Long Khuyết đến Tàng Thư Các tìm Tuyên Thanh, Tuyên Thanh ngồi dưới đất, xung quanh là thư tịch ném bừa bộn, Tuyên Thanh xoa giữa mày, nhìn thấy Long Khuyết tới, nói với hắn: “Tạm thời vẫn chưa tìm ra cách giải trừ khế ước máu.”

Long Khuyết nói: “Không vội, ta biết khế ước máu không dễ giải trừ như vậy, vừa rồi, ta gặp Yên Phi ở hoa viên.”

“Ồ, ngươi lại vừa náo loạn với nàng sao?” Tuyên Thanh lật sách, đầu cũng không thèm ngẩng lên hỏi.

Long Khuyết nhớ tới nụ cười rạng rỡ của đứa trẻ, không hề có một chút oán hận, có lẽ cô không phải là người chịu thiệt, cho nên cũng không có cái gì gọi là thù hận.

Long Khuyết lắc đầu, “Không có gây chuyện, nàng ta nói nàng ta muốn trở thành trưởng lão của tộc Hoa yêu.”

Hiển nhiên chuyện này nằm ngoài dự kiến của Tuyên Thanh, “Nàng muốn trở thành trưởng lão?”

Long Khuyết không nhịn được nói: “Ta nhớ rõ muốn trở thành trưởng lão, cần phải giành được số phiếu cao nhất, nếu không bỏ phiếu, nàng ta phải đánh bại được hơn một nửa số trưởng lão.”

Long Khuyết nóng lòng muốn thử, muốn nhìn thấy sự náo nhiệt của đoàn trưởng lão, so với việc nha đầu chết tiệt kia ngày nào cũng đấu với hắn, không bằng để nàng ta đi gây rối cho đoàn trưởng lão đi.

Tuyên Thanh nhìn Long Khuyết, đột nhiên bật cười, nói: “Hình như quân thượng bây giờ đã hơi chấp nhận quân hậu rồi.”

Long Khuyết ha hả cười lạnh, “Ta mới không thèm chấp nhận nàng ta đâu, ta có muốn chấp nhận nàng ta hay không, nàng ta cũng đều là Yêu Hậu.”

“Ta cẩn thận suy nghĩ lời ngươi nói, cảm thấy ngươi nói đúng, bọn họ chọn cho ta một cái Yêu Hậu như vậy, nhưng mà, bây giờ Yêu Hậu lại giày vò bọn họ, tưởng tượng tới sắc mặt của mấy trưởng lão đó, ta liền cảm thấy đứa trẻ kia cũng không có đáng ghét như vậy.”

Tuyên Thanh:……

Xem ra, ngạo mạn khi đối mặt với thực lực cũng là không đáng nhắc tới!

Nếu đầu óc Yêu Hậu sáng suốt, vẫn nên không ngừng nỗ lực tu luyện, như vậy mới có thể nắm chắc vận mệnh của mình.

Mà hắn, cũng muốn nỗ lực tu luyện, ngoài thời gian xử lý công việc của cung Yêu Vương, thời gian khác phải nỗ lực tu luyện.

Nhưng mà bây giờ còn phải bận rộn chuyện khế ước máu, xem ra phải về tộc Khổng Tước một chuyến.

“Quân thượng, Diêu Xu cô nương đang chờ ngoài điện Yêu Vương.” Một thị nữ đi vào bẩm báo với Long Khuyết.

Long Khuyết nghi hoặc, “Nàng ta tìm ta làm gì?”

Thị nữ cúi đầu, tỏ vẻ mình không biết.

Bây giờ thị nữ không dám nói bậy về Diêu Xu, nhìn Mai Ngọc mà xem, bị đánh thừa sống thiếu chết.

Mai Ngọc còn có một cái chủ tử làm chủ cho nàng, nhưng những thị nữ khác lại không có.

Mai Ngọc đúng là đã đi theo một chủ tử tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.