Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Long Khuyết là Yêu Vương, là rồng, đám sói dưới tay Long Khuyết, giống như đang thu hoạch lúa mì.

Máu tươi văng khắp nơi, sói bị giết sạch sẽ, tâm mọi người dâng cao, sau đó lại rơi xuống.

Ồ, bọn họ gặp nguy hiểm.

Ồ, nguy hiểm đã được giải trừ!

Chỉ bằng khoảng thời gian ngắn như vậy, con mẹ nó quá kích thích!

Trái tim còn đang thịch thịch thịch đập dữ dội.

Tiêu đầu là người đầu tiên phản ứng lại, liên tục nói lời cảm tạ với Long Khuyết, tỏ vẻ sau này có việc gì cần đến hắn, cứ việc phân phó, tuy rằng hắn không quá lợi hại, nhưng làm chân chạy việc thì vẫn có thể làm được.

Long Khuyết chỉ gật đầu, bảo những người này đi đi, đừng vây quanh lấy hắn, vừa nhìn đã thấy phiền.

Tiêu đầu lập tức dẫn người đi, những người này liên tục nói lời cảm tạ, cũng đi rồi.

Trong phút chốc, nơi này chỉ còn lại Long Khuyết, Diêu Xu và Bạch Sương.

Long Khuyết thấy đôi mắt Diêu Xu đỏ bừng, không kiên nhẫn nói: “Ngươi khóc cái gì?”

Khóc sướt mướt, đen đủi muốn chết.

Bạch Sương nói với Long Khuyết: “Công tử, Diêu Xu cô nương chỉ là quá sợ hãi mà thôi.”

Giọng nói của nàng ta rất dịu dàng, lại mang theo vẻ mị hoặc.

Long Khuyết bây giờ là cái gì, là một thiếu niên thẳng long, hiểu biết đối với nữ tử hoàn toàn là con số không, bây giờ chỉ cảm thấy Bạch Sương này thật đáng ghét, bóp nghẹt giọng nói nghe thật khó chịu.

Không tự nhiên như Tuyên Phù tỷ tỷ, vô cùng đáng ghét.

Long Khuyết không chút khách khí: “Ngươi câm miệng.”

Thời gian không đúng, có một số việc cũng không đúng.

Một thiếu niên đang ở thời kỳ phản nghịch, đối với bọn họ mà nói, tự do là quan trọng nhất.

Đặc biệt là một cái chân long ngao du phía chân trời, tự do lại càng quan trọng.

Ngày nào Long Khuyết cũng nghĩ tới tự do, muốn thoát khỏi khế ước máu.

Về phần trong lòng Diêu Xu đang nghĩ gì, có cảm xúc như thế nào, Long Khuyết sẽ để ý sao?

Căn bản là không thèm để ý!

Diêu Xu, gặp phải Long Khuyết của mấy trăm năm trước, không phải là mấy trăm năm sau, lúc đó Long Khuyết đã trưởng thành hơn một chút.

Nhất định sẽ đau lòng.

Nam Chi nhảy từ trên cây xuống, mũi chân tiếp đất, nhẹ nhàng tự tại, Diêu Xu nhìn thấy, cũng biết cho dù đứa trẻ này còn nhỏ, nhưng thực lực cũng không yếu.

Bọn họ, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì.

Nam Chi hô lên với Long Khuyết: “Tướng công, nơi này chơi không vui chút nào, chúng ta trở về đi.”



Linh khí ở nhân gian thật sự quá ít, Tụ Linh Trận ở cung điện của cô đã được bố trí xong, cô phải về tu luyện.

Nam Chi không muốn tiếp tục đi theo Long Khuyết, bây giờ Long Khuyết không có cách nào khác, chỉ có thể chạy theo sau mông Diêu Xu.

Nam Chi nhìn, không nhịn được mà cảm thấy có chút đồng cảm.

Một người ích kỷ, lại vì khế ước máu mà bị ép phải cống hiến cho người khác, thật sự rất đáng thương nha!

Một cái Yêu Vương, bây giờ lại biến thành bảo tiêu!

Nam Chi đột nhiên muốn chúng yêu của Yêu giới tới nhìn một chút, hì hì hì……..

Nghe thấy Yên Phi lại gọi Long Khuyết là tướng công, sắc mặt Diêu Xu càng trắng, nàng ấp úng mở miệng nói: “Long Khuyết, Yên Phi thật sự là thê tử của ngươi sao?”

Mai Ngọc lập tức nói: “Đúng, Long Khuyết công tử và tiểu thư nhà ta đã thành thân được hơn một năm.”

Vẻ mặt Bạch Sương kinh ngạc: “Nhưng tiểu thư nhà ngươi vẫn chỉ là trẻ con, làm sao có thể thành thân?”

Mai Ngọc: “Có cái gì mà không được.”

Diêu Xu nhìn thẳng vào Long Khuyết, muốn nghe chân tướng từ miệng của Long Khuyết, nàng bướng bỉnh hỏi: “Các ngươi thật sự là phu thê sao?”

Tuy rằng Long Khuyết cảm thấy khó chịu vì Nam Chi nói ra thân phận của bọn họ, nhưng bọn hắn thật sự là có thân phận như vậy, hắn nói với Nam Chi: “Ngươi trở về trước đi, ta chưa thể quay về.”

Sắc mặt Diêu Xu càng trắng, toàn thân lùi lại phía sau hai bước, nhìn Nam Chi và Long Khuyết, “Các ngươi là phu thê, các ngươi là phu thê?”

Long Khuyết không biết tại sao Diêu Xu lại có phản ứng lớn như vậy, “Phu thê thì làm sao?”

Bạch Sương nhìn thẳng nam Long Khuyết, trong lòng không nhịn được mà muốn cười, tròng mắt xoay chuyển, cảm thấy quan hệ của mấy người này đúng là thú vị.

Long Khuyết vậy mà lại có tiểu thê tử.

Mà rõ ràng Diêu Xu thích Long Khuyết!

Nàng phải làm chút gì đó mới được đây?

Tròng mắt Bạch Sương xoay chuyển, mở miệng nói với Long Khuyết: “Công tử cưới tiểu thê tử như vậy, nhất định là vì người nhà ép buộc đi.”

Nam nhân bình thường sao có thể đi cưới một tiểu thê tử, còn phải đợi thê tử lớn lên, cách biệt tuổi tác quá lớn.

Mai Ngọc lập tức quát lớn: “Bạch Sương, ngươi câm miệng, nơi này không tới lượt ngươi nói chuyện.”

Lúc này Diêu Xu mới dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn Long Khuyết, “Là như thế sao, ngươi là bị ép buộc sao?”

Long Khuyết cảm thấy không thể hiểu được, “Có phải ép buộc hay không, liên quan gì tới ngươi?”

Hắn là bị ép buộc thì làm sao, hơn nữa hắn cũng không muốn thừa nhận mình bị ép buộc.

Quá mất mặt!

Nam Chi không để ý tới những người khác, “Tướng công, chúng ta về nhà đi, bên ngoài chơi không vui chút nào.”

Cô còn muốn Long Khuyết đưa cô và Mai Ngọc qua kết giới đấy.

Bây giờ Long Khuyết nào có thể đi được, trực tiếp nói với Nam Chi: “Ngươi về trước đi, ta muốn ở lại.”



Nam Chi biết rõ còn cố hỏi: “Tại sao nha, tại sao chúng ta nhất định phải đi theo những người này, chúng ta về nhà đi.”

Long Khuyết chỉ nói: “Dù sao cũng phải hoàn thành lời hứa hẹn.”

Nam Chi nén cười, nhìn Long Khuyết nói bừa, bộ dạng tìm lý do của hắn thật chật vật.

Long Khuyết đã có chút hiểu biết về cái tiểu thê tử này, nhìn thấy cô cười trộm, hắn không nhịn được hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Nam Chi lắc đầu, “Ta không có cười nha.”

Long Khuyết: “Ta nhìn thấy ngươi cười.”

Nam Chi: “Ta nhớ tới chuyện buồn cười.”

Long Khuyết nói thẳng: “Ngươi trở về đi.”

Nam Chi hỏi: “Tướng công, ngài có lý do bất đắc dĩ gì không thể rời đi được sao?”

Long Khuyết: “Không có, tiền bối trong gia tộc còn thiếu nhân tình của người ta chưa trả.”

Nam Chi còn nói thêm: “Vậy phái người tới bảo vệ Diêu Xu cô nương.”

Long Khuyết: “Ta muốn đích thân bảo vệ.”

Nam Chi nói: “Nhưng mà tướng công, ngài phải đưa ta về.”

Long Khuyết: “Ngươi không thể tự về?”

Nam Chi: “Không thể nha, vậy ta chỉ có thể đi theo tướng công, tướng công đi đâu ta đi theo đó.”

Long Khuyết:……

Nhìn hai người này không coi ai ra gì mà nói chuyện, sắc mặt Diêu Xu tái nhợt, Bạch Sương đỡ lấy Diêu Xu, tiến lên nói bên tai Diêu Xu: “Diêu Xu cô nương, bọn họ là phu thê, nhưng mà tình yêu không phân biệt thân phận.”

“Cái tiểu thê tử kia là do người nhà ép buộc, hơn nữa còn chỉ là một đứa trẻ, Long Khuyết công tử hẳn là không thích nàng đâu.”

“Ngươi không cần quá đau lòng.”

Diêu Xu lại lắc đầu nói: “Không được, bọn họ là phu thê, ta và hắn………” Chung quy là có duyên không có phận.

Bạch Sương: “Bọn họ là phu thê, không phải cha con, không phải mối quan hệ vĩnh viễn không thể thay đổi được, phê thê có thể hòa li.”

Diêu Xu vẫn lắc đầu, “Ta không thể làm ra chuyện như vậy.”

Diêu Xu đi tới trước mặt hai người, nói với Long Khuyết: “Long Khuyết, sau khi ngươi đưa ta tới kinh thành xong, ngươi có thể rời đi.”

Bạch Sương:……

Đây là loại người ngu ngốc gì!

Long Khuyết lại nói: “Ta đi đâu tới phiên ngươi quyết định sao?”

Diêu Xu:……

Tức chết ta, tức chết ta!

Diêu Xu bị lời nói của Long Khuyết chọc cho tức giận muốn bật khóc, hắn không thể nói được một câu dịu dàng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.