Edit: Kim
Long Khuyết là Yêu Vương, là rồng, đám sói dưới tay Long Khuyết, giống như đang thu hoạch lúa mì.
Máu tươi văng khắp nơi, sói bị giết sạch sẽ, tâm mọi người dâng cao, sau đó lại rơi xuống.
Ồ, bọn họ gặp nguy hiểm.
Ồ, nguy hiểm đã được giải trừ!
Chỉ bằng khoảng thời gian ngắn như vậy, con mẹ nó quá kích thích!
Trái tim còn đang thịch thịch thịch đập dữ dội.
Tiêu đầu là người đầu tiên phản ứng lại, liên tục nói lời cảm tạ với Long Khuyết, tỏ vẻ sau này có việc gì cần đến hắn, cứ việc phân phó, tuy rằng hắn không quá lợi hại, nhưng làm chân chạy việc thì vẫn có thể làm được.
Long Khuyết chỉ gật đầu, bảo những người này đi đi, đừng vây quanh lấy hắn, vừa nhìn đã thấy phiền.
Tiêu đầu lập tức dẫn người đi, những người này liên tục nói lời cảm tạ, cũng đi rồi.
Trong phút chốc, nơi này chỉ còn lại Long Khuyết, Diêu Xu và Bạch Sương.
Long Khuyết thấy đôi mắt Diêu Xu đỏ bừng, không kiên nhẫn nói: “Ngươi khóc cái gì?”
Khóc sướt mướt, đen đủi muốn chết.
Bạch Sương nói với Long Khuyết: “Công tử, Diêu Xu cô nương chỉ là quá sợ hãi mà thôi.”
Giọng nói của nàng ta rất dịu dàng, lại mang theo vẻ mị hoặc.
Long Khuyết bây giờ là cái gì, là một thiếu niên thẳng long, hiểu biết đối với nữ tử hoàn toàn là con số không, bây giờ chỉ cảm thấy Bạch Sương này thật đáng ghét, bóp nghẹt giọng nói nghe thật khó chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3514692/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.