Edit: Kim
Người tốt!
Mỗi lần nghe thấy Diêu Xu nói người tốt, trong lòng Long Khuyết đều cười lạnh, đúng là người một phàm ngu xuẩn, một cái nữ nhân người phàm ngu xuẩn.
Long Khuyết cũng không sửa lại lời nàng, nàng cảm thấy hắn là người như thế nào, hắn căn bản không thèm để ý.
Ngày nào Long Khuyết cũng suy tư, phải làm như thế nào mới có thể giải trừ khế ước.
Thậm chí Long Khuyết còn nghĩ tới việc giết chết Diêu Xu, nhưng bản thân mình cũng không sống được.
Đứng trên ngọn cây một hồi, Diêu Xu có chút xấu hổ nói nhỏ: “Có thể, có thể thả ta xuống không.”
Long Khuyết không nói hai lời, trực tiếp ôm Diêu Xu nhảy xuống, không hề có chút do dự, Diêu Xu sợ tới mức thiếu chút nữa đã hét lên.
Tới mặt đất rồi, chân Diêu Xu mềm nhũn, thiếu chút nữa đã vấp té, Long Khuyết thuận tay đỡ lấy, Diêu Xu vừa định nói lời cảm tạ, đã bị Long Khuyết đẩy ra, Diêu Xu hơi lảo đảo, kinh ngạc nhìn về phía Long Khuyết.
Long Khuyết lại nhìn về phía Nam Chi và Mai Ngọc, hai người đều đang nhìn thẳng vào hắn.
Diêu Xu theo ánh mắt của Long Khuyết nhìn lại, khuôn mặt đỏ lên, Long Khuyết bị ánh mắt của hai người nhìn tới mức khó chịu, trực tiếp hỏi Nam Chi: “Ngươi nhìn cái gì?”
Nam Chi hỏi: “Ngài trưởng thành rồi thì không nhận người quen sao, ta không thể nhìn ngài?”
Long Khuyết tức giận nói: “Nhưng ta không hài lòng với ánh mắt của ngươi, ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3513967/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.