Hai người ở tộc Khổng Tước một khoảng thời gian, Tuyên Thanh giống như cũng hết giận, chuẩn bị trở về cung Yêu Vương.
Nam Chi nghe nói phải đi, vô cùng lưu luyến không rời, giống như đứa trẻ phải rời khỏi nhà.
Nam Chi hỏi Tuyên Thanh: “Tổng quản, chừng nào thì ngươi lại về nhà, lần sau ta có thể tới làm khách không?”
Long Khuyết cười lạnh: “Ngươi không phải tới làm khách, mà là tới ăn mày.”
Nam Chi lại nói: “Ta chính là ăn mày đấy, gả cho ngài rồi, còn phải tới nhà người ta làm ăn mày, quân thượng, ngài hẳn là nên tỉnh táo lại đi.”
Long Khuyết:……
Làm thế nào lại có thể nuôi ra loại không biết xấu hổ thế này.
Long Khuyết kinh ngạc cảm thán: “Ngươi không có lòng tự trọng sao?”
Nam Chi: “Có mấy người chỉ biết bắt nạt thê tử, keo keo kiệt kiệt, nam nhân quỷ kế đa đoan lại nghèo túng còn chưa hổ thẹn, ta phải hổ thẹn cái gì?”
Nam Chi: “Cảm ơn ca ca đã dạy ta mắng chửi người.”
Hệ thống:……
Kỳ thực ngươi ăn ngay nói thật khiến người ta rất khó chịu.
Tuyên Thanh mỉm cười, híp mắt đánh giá Nam Chi, một lát sau nói với Long Khuyết: “Vẫn là thay quân hậu chuẩn bị Tụ Linh Trận đi.”
Một cái Yêu Hậu lại thảm như vậy, về sau ai còn dám trở thành Yêu Hậu nữa.
Long Khuyết bị mắng là nam nhân keo kiệt, quỷ kế đa đoan, khuôn mặt tức giận nhăn lại, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi cũng nói ta là keo kiệt, vậy ta cũng không thể bị mắng không được, không cho ngươi.”
Nam Chi: “Không cho thì không cho, một ngày nào đó ta sẽ vào sống trong điện Yêu Vương.”
Long Khuyết: “Ngươi nằm mơ đi.”
Long Khuyết và Nam Chi cãi nhau suốt quãng đường, Long Khuyết cãi lại Nam Chi, vừa ham ăn lại mê chơi, cãi cọ ầm ĩ.
Hành vi của gà tiểu học.
Nhìn thấy cung Yêu Vương, tâm trạng của Nam Chi trùng xuống, cảm thấy chỗ nào của cung Yêu Vương cũng không bằng địa bàn của tộc Khổng Tước.
Mai Ngọc nhìn thấy Nam Chi, nước mắt lưng tròng, “Quân hậu đã…..” Gầy đi.
Nhìn đứa trẻ trắng trẻo mềm mại, môi hồng răng trắng, tinh thần phấn chấn, thật sự không thể che đi lương tâm mà nói gầy được.
Thậm chí trông còn tốt hơn khi đi.
Nam Chi nhìn cung điện có chút hoang vắng, trong lòng cảm thấy không thích ứng, cô nhìn về phía điện Yêu Vương, có chút gấp không chờ nổi muốn tiến vào sống trong điện Yêu Vương.
Ai cũng không thể ngăn cản ta hấp thụ linh khí.
Nam Chi xoay người chạy về hướng cung điện, Mai Ngọc lập tức đi theo phía sau Nam Chi, “Quân hậu, ngươi muốn đi đâu?”
Vừa mới trở về nhà, sao đã đi rồi.
Thị vệ nhìn Nam Chi, lập tức nói: “Chờ quân thượng triệu kiến đi.”
Nam Chi đem đôi tay làm thành hình cái loa, hướng về phía điện hô: “Long Khuyết, ngài ra đây, ta muốn khiêu chiến với ngài, ta muốn đánh nhau với ngài.”
Mọi người:……
Đánh nhau ở cung Yêu Vương, lại còn là đánh với Yêu Vương, vẫn là lần đầu thấy.
“Ngươi có nghe thấy nàng ta đang nói cái gì không?” Vẻ mặt Long Khuyết đầy sương băng, cười lạnh nói: “Ta đánh nhau với một đứa trẻ, có đánh thắng cũng không có gì đáng tự hào.”
Tuyên Thanh ngươi đã thay đổi rồi, ngươi trở nên thích dỗi ta!
“Tướng công ngài ra đây, ta biết ngài đang trốn ở bên trong.”
“Đừng trốn trong đó nữa, ngài mau ra đây.”
“Tướng công, có phải là ngài sợ ta, không dám tỷ thí đấy chứ.”
“Tướng công, tướng công……”
Lời ma quỷ rót vào tai, mặt Long Khuyết cũng tái xanh rồi, cái nhãi con này không sợ Yêu Vương, lại không biết xấu hổ, khiến Long Khuyết có cảm giác như mình là con hổ ngậm con nhím trong miệng, không thể hạ miệng được.
Không thể tìm thấy nhược điểm của đứa nhỏ này.
Nhược điểm sao……..
Long Khuyết vuốt cằm suy tư, trên thế gian này không có người nào là không có nhược điểm.
Tuyên Thanh mở miệng nói: “Có thể ra tay một chút cho nóng người, cũng xem xem rốt cuộc hoa lan u minh có thủ đoạn gì.”
“Thắng thua không quan trọng, chỉ là phu thê đùa giỡn, cho dù ngươi có thua, cũng là ngươi nhường nàng, cũng không phải chuyện gì quá khó nói.”
Long Khuyết nghe thấy Tuyên Thanh nói như vậy, nheo nheo mắt nói: “Lỡ như ta ra tay quá nặng, đánh chết nàng ta thì làm sao bây giờ?”
Tuyên Thanh:……
Ngươi sẽ không nhân cơ hội này xử lý Yêu Hậu đi.
Long Khuyết lộ ra nụ cười lạnh lẽo, “Đây chính là vì nàng ta khiêu khích trước, cũng không phải ta chủ động.”
Tuyên Thanh nhíu mày, “Ta biết ngươi không thích nàng, nhưng các ngươi thành thân chưa được bao lâu, nàng chết sớm như vậy, đối với ngươi cũng không có chỗ nào tốt.”
“Đoàn trưởng lão sẽ cảm thấy ngươi đang cố ý khiêu khích, vẫn sẽ đưa một cái Yêu Hậu khác tới.”
Trong lòng Long Khuyết cảm thấy bực bội, “Phiền muốn chết, bọn họ quản thiên quản địa còn muốn quản chuyện ta lấy vợ, chẳng lẽ ta không thể cưới người mình thích, người ta muốn cưới sao?”
“Đương nhiên có thể.” Tuyên Thanh nói, “Chỉ cần ngươi đủ cường đại, cường đại tới mức không ai có thể địch lại, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì mà ngươi muốn, những người khác sẽ không dám nói gì.”
Vậy phải chờ bao lâu, phải chờ tới khi nào, còn phải nhẫn nhịn cái Yêu Hậu này tới khi nào?
Nam Chi nhìn thấy Long Khuyết đi ra, nở nụ cười với hắn, dùng đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, hỏi: “Có phải chỉ cần đánh bại ngài, là ta có thể sống trong điện Yêu Vương?”
Long Khuyết dùng tay phẩy phẩy trước mũi, “Ngươi không lớn, khẩu khí lại rất lớn.”
Nam Chi:……
Cái người này, công kích cơ thể người khác.
Long Khuyết cười nhạo một tiếng, “Ai nói ngươi đánh bại ta, là có thể ở trong đó, ta ở đâu, điện Yêu Vương ở đó, ta không ở nơi này, nơi này sẽ không còn là điện Yêu Vương.”
Mai Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở Nam Chi: “Tụ Linh Trận, có Tụ Linh Trận, linh khí sẽ dồi dào.”
Nam Chi lập tức thay đổi phương án, “Nếu ta thắng, ta muốn một Tụ Linh Trận.”
Long Khuyết hỏi: “Ngươi muốn đánh cược sao, thắng ngươi muốn có Tụ Linh Trận, nhưng ngươi không nghĩ tới, thua ngươi sẽ phải trả giá cái gì, cũng không thể chỉ có ta ra tiền cược, ngươi không cần phải trả giá đi.”
Nam Chi hỏi: “Vậy ngài muốn cái gì?”
Long Khuyết nói: “Chúng ta lấy mạng sống ra đánh cược đi, người thắng làm vua người thua đi chết.”
Nam Chi nhíu mày nhìn hắn, “Ngài đúng thật là con bạc.”
“Ngươi không dám?” Long Khuyết từ trên cao nhìn xuống Nam Chi.
Tuyên Thanh:……
Hà tất phải làm to chuyện như vậy, đang yên đang lành lấy mạng ra đánh cược làm gì.
Không biết vì sao, Long Khuyết tuy lớn tuổi hơn Yêu Hậu, nhưng tâm trí của hắn còn không thành thục bằng một đứa trẻ con.
Tuyên Thanh không biết tới cụm từ hội chứng tuổi dậy thì, không biết nên hình dung cảm giác lúc này như thế nào, cảm thấy hắn rất giống đồ phá phách.
Không có lấy một đứa trẻ nghe lời.
Nam Chi hỏi Tuyên Thanh: “Nếu ta giết Long Khuyết, ta có phải chết hay không, các trưởng lão có giết chết ta không?”
Nam Chi liên tưởng đến việc mình giết chết một vị hoàng đế, đó chính là tội hành thích vua đấy, những người khác tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Nam Chi òa một tiếng, khinh bỉ nhìn Long Khuyết, “Ngài thật là âm hiểm nha, ngài thắng ta phải chết, ta thắng ta cũng phải chết.”
Long Khuyết bị tư duy của Nam Chi đưa đến một nơi không thể hiểu được, ngay sau đó hắn phản ứng lại, “Ngươi tự tin như vậy, là vì ngươi cảm thấy ngươi rất mạnh, có thể đánh bại ta?”
Nam Chi: “Lấy mạng sống ra đặt cược, ta khẳng định phải thắng ngài, bằng không ta sẽ chết.”
Long Khuyết:……
Ngươi tầm thường như thế, lại tự tin như thế.
Tự tin của ngươi từ đâu ra?
Hắn quyết định, mặc dù không giết cô, cũng phải cho cô nằm liệt giường một hai năm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]