“Ngươi qua bên kia chơi đi.” Ánh mắt Long Khuyết nhìn xuống, nhìn Nam Chi nói.
Hắn muốn nói chuyện riêng với Tuyên Thanh, có đứa nhỏ này bên cạnh, sao hắn có thể xin lỗi được.
Tuyên Thanh nói với Nam Chi: “Tộc Khổng Tước có linh quả rất ngon, Yêu Hậu có thể nếm thử.”
Nam Chi gật đầu: “Được nha.”
Cô cũng không muốn nghe hai người bọn họ nói chuyện, không phải việc của cô, cô chỉ là một đứa trẻ, vui vẻ lớn lên là được.
Nam Chi đi theo tỷ tỷ xinh đẹp tộc Khổng Tước đi ăn linh quả.
Nơi này thật tốt, linh khí đầy đủ, còn có nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Lại nói tiếp, tới cung Yêu Vương rồi, Nam Chi còn chưa từng được ăn một loại trái cây nào của cung Yêu Vương đâu, linh khí còn phải mặt dày đi cọ mới có được, nói ra cũng thật là đáng thương.
“Trước kia ta nói các ngươi nên chung sống hòa thuận, ngươi không muốn, không phải bây giờ vẫn đứng chung một chỗ với nàng đó sao.” Tuyên Thanh có chút hung hăng mà nói.
Long Khuyết tự nhắc nhở mình tới đây là để xin lỗi, không phải tới cãi nhau với Tuyên Thanh, hắn sờ sờ mũi, “Là nàng ta nhất quyết muốn đi theo.”
Tới tộc Khổng Tước, Long Khuyết cảm thấy mang Yêu Hậu đi cùng là một chuyện vô cùng xấu hổ.
Tình cảm giữa hắn và Tuyên Phù, tộc Khổng Tước đều biết, bây giờ lại tùy tiện dẫn một người khác đến, cho dù là một đứa trẻ, nhưng thân phận chính là Yêu Hậu.
Người khác cũng mặc kệ tình cảm giữa bọn họ như thế nào, chỉ biết bọn họ là phu thê, là Yêu Vương Yêu Hậu.
Long Khuyết đột nhiên kêu lên: “Nàng ta thật tâm cơ.”
Tuyên Thanh:……
Tuy rằng không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng hơn phân nửa là lại đang nghĩ tới chuyện gì đó không thể giải thích được.
Tuyên Thanh đột nhiên cảm thấy đau đầu, có đôi khi, hắn cảm thấy giữa mình và Long Khuyết thật sự có khoảng cách thế hệ, muốn giao tiếp thật sự rất khó khăn.
Rõ ràng là một cái kim long gặp nạn, dưới sự chăm sóc của tỷ tỷ, lại khiến hắn trở nên rất tự phụ, là loại thiếu gia chưa từng ăn khổ của nhân gian.
Tuyên Thanh chỉ nói: “Nếu ngươi không có chuyện gì thì quay về đi.”
Long Khuyết lập tức nói: “Vậy ngươi có trở về cùng ta không, ta tới đây là để xin lỗi ngươi, tùy ngươi đánh, tùy ngươi mắng, là ta miệng đê tiện.”
Tuyên Thanh thở dài, “Quân thượng, ta chỉ là muốn nghỉ ngơi, ngươi không cần quá để ý.”
Long Khuyết cẩn thận nhìn Tuyên Thanh, “Ở cung Yêu Vương cũng có thể nghỉ ngơi, Tuyên Thanh, đừng tức giận.”
Tuyên Thanh vô cảm nhìn Long Khuyết, hắn rất muốn nói, ngươi đến gọi ta trở về, hay là gọi ta trở về làm việc.
Làm xong việc vẫn không nhận được một lời tử tế nào.
Tuyên Thanh nói: “Quân thượng, ta không tức giận, ta chỉ muốn nghỉ ngơi.”
Long Khuyết nhíu mày, “Ngươi vẫn tức giận, ta tới là vì muốn xin lỗi ngươi.”
Mùi vị của lời này có chút không đúng rồi, có ý là ‘ta cũng đã xin lỗi ngươi, ngươi còn muốn thế nào’.
Hiển nhiên, Nam Chi chưa hiểu hết về Long Khuyết, nhưng lại biết hắn là cái dạng gì.
Đại khái là những người ích kỷ đều có cùng một dáng vẻ.
Tuyên Thanh cắn chặt răng, “Quân thượng, ta thay ngươi làm trâu làm ngựa, ngươi cũng nên để ta nghỉ ngơi có đúng không, ta không tức giận, ta chỉ muốn nghỉ ngơi, có được không?”
Long Khuyết cảm thấy Tuyên Thanh càng tức giận hơn, lập tức nói: “Được, được, ngươi nói cái gì cũng được, không tức giận là được.”
“Ta đã lâu không trở về nơi này, ta muốn ở lại một thời gian.” Long Khuyết nói.
Tuyên Thanh chỉ nói: “Quân thượng muốn làm gì thì làm.”
Biết được tin có thể ở lại tộc Khổng Tước một thời gian, Nam Chi vô cùng hưng phấn, nơi này thật sự rất tốt.
Long Khuyết nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Nam Chi, “Là ta ở lại đây, còn ngươi, ngươi vui cái gì?”
Ngươi nhanh cút đi, bằng không tộc Khổng Tước sẽ luôn dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn.
Nam Chi không thèm để ý tới Long Khuyết, hỏi Tuyên Thanh: “Ta có thể ở lại đây không, lúc sau ta sẽ trở về cùng quân thượng.”
Tuyên Thanh gật đầu, “Đương nhiên có thể.”
Nói tiếp cũng thật là kỳ quái, rõ ràng Nam Chi chiếm mất vị trí của tỷ tỷ Tuyên Thanh, Tuyên Thanh nên là người chán ghét Nam Chi nhất.
Nhưng mà thái độ của Tuyên Thanh đối với Nam Chi còn không tệ, chưa hề có địch ý, ngược lại là Long Khuyết, thái độ của hắn đối với cái tiểu Yêu Hậu này là hận không thể giết chết nàng.
Nam Chi nói với Long Khuyết: “Ta có thể ở lại, ta đã được Tuyên Thanh cho phép, ngài không thể đuổi ta đi.”
Long Khuyết:……
Da mặt đúng là dày nha!
Ngươi không biết cái gì gọi là e lệ sao?
Ngươi không phát hiện ra ánh mắt của tộc Khổng Tước nhìn ngươi không đúng sao?
Nam Chi tỏ vẻ, không biết, không biết, a ba a ba a ba!
Ánh mắt kỳ lạ của người ta là nhìn ngươi, không phải nhìn ta.
Yêu Vương Yêu Hậu giá lâm, tộc Khổng Tước đương nhiên phải dùng quy cách chiêu đãi cao quý, Nam Chi được thơm lây ăn rất nhiều đồ ngon.
Mấy thứ này còn ngon hơn đồ ở tửu lầu.
Nam Chi còn đi theo một số khổng tước yêu vào trong núi nhặt đồ, tới thác nước rửa mặt, bơi lội trong dòng suối trong vắt, rất vui vẻ.
Cảm giác của khổng tước yêu đối với đứa trẻ này cũng rất phức tạp, nhưng tiếp xúc lâu rồi, mọi người đều cảm thấy, đây cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ không tim không phổi mà thôi.
Ngày nào cũng đi sau mông gọi ca ca tỷ tỷ, đối mặt với đứa trẻ như vậy, trong tay có đồ gì cũng đều muốn đút cho cô.
Thời gian dài, cũng biết quan hệ giữa Yêu Vương và Yêu Hậu không tốt, hai người gặp nhau sẽ cãi nhau, thông thường đều là Yêu Hậu khiến Yêu Vương tức giận xanh mặt.
Đối với đứa trẻ như vậy, quá nhiều ác ý có vẻ có chút keo kiệt, so đo với một đứa trẻ, có thắng cũng không có ý nghĩa gì.
Vì thế, Nam Chi ở trong tộc Khổng Tước có thể nói được vài câu, thấy người đều sẽ chào hỏi, Nam Chi được ông trời ưu ái ở phương diện giao tiếp.
Chưa gặp được mấy lần, nhưng đối phương lại nhớ rõ tên ngươi, có thể hô lên tên ngươi, có một loại cảm giác coi trọng, không ai có thể cự tuyệt loại cảm giác này.
Long Khuyết nhìn người tộc Khổng Tước nói chuyện với tiểu Yêu Hậu, trong tay có thứ gì cũng thuận tay đưa cho Nam Chi, Nam Chi có đồ ăn ngon, sẽ ăn cho đến khi hai má phồng lên.
Chờ người đi rồi, Long Khuyết không nhịn được nói: “Ngươi là ăn mày sao, người ta cho cái gì, ngươi cũng ăn.”
Nam Chi liếc mắt nhìn Long Khuyết một cái, “Mới không phải đâu, người ta cho ta đồ là vì thích ta.”
“Ngài chán ghét ta, ngay cả một miếng trái cây cũng không cho ta.”
Long Khuyết:……
Trong lòng ngươi chỉ có ăn thôi sao?
Nam Chi thấy tâm trạng của Long Khuyết trầm xuống, hỏi: “Tuyên Thanh đã tha thứ cho ngài chưa?”
Long Khuyết: “Liên quan gì tới ngươi.”
Long Khuyết tới tộc Khổng Tước tâm trạng liền không tốt, nơi này rất quen thuộc, tràn ngập hồi ức về Tuyên Phù tỷ tỷ.
Ngủ mơ cũng mơ thấy Tuyên Phù tỷ tỷ dịu dàng gọi hắn, từng tiếng từng tiếng, Long Khuyết, Long Khuyết.
Tuyên Phù đã chết, sẽ không trở về, hắn đã mất đi Tuyên Phù.
Người tỷ tỷ tốt nhất thế gian này.
Long Khuyết muốn khóc, nhưng sẽ không khóc trước mặt một đứa trẻ, đặc biệt là còn là nhãi ranh đáng ghét.
Nam Chi nhìn trái cây trong tay, do dự một chút, vẫn là đưa cho Long Khuyết, “Cho ngài ăn, đừng khóc.”
“Ai muốn khóc.” Long Khuyết lạnh lùng nói, mang theo cảm giác thẹn quá hóa giận.
Nam Chi gật đầu, “Đúng, đúng, ngài không muốn khóc, ngài chỉ có chút đau lòng.”
Cô thành thạo ăn hết trái cây, để lại cho Long Khuyết một cái hột.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]