Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Người cũng đã cưới về, nàng chính là Yêu Hậu, ngài có chán ghét cũng thế, thích cũng thế, nàng vẫn ở đó.

Long Khuyết nghe Tuyên Thanh nói xong, nheo nheo mắt, không vui nói: “Ngươi đang trách ta không kiên định cự tuyệt trưởng lão.”

Tuyên Thanh có chút bất đắc dĩ mà nói: “Không trách, ý của ta là, nàng cũng là Yêu Hậu được các trưởng lão tuyển chọn ra, cũng không có quyền cự tuyệt, đến cả ngài cũng không thể cự tuyệt được đoàn trưởng lão, nàng lại càng không thể.”

“Lại nói tiếp, các ngài vốn là đồng bệnh tương liên, hà tất gì phải giết hại lẫn nhau, bản thể của nàng là hoa lan u minh, Yêu giới khó sinh ra được một hoa yêu như vậy, tu luyện trở nên cường đại rồi, cũng có thể phụ trợ ngài.”

“Giữa hai người vốn dĩ không có thù hận, lại gương cung bạt kiếm như vậy, hoàn toàn không tốt cho quan hệ giữa hai người, đoàn trưởng lão nhìn thấy hai người như vậy, không biết là còn vui vẻ tới cỡ nào đâu.”

Long Khuyết càng thêm không vui, “Ngươi là muốn ta cúi đầu với nàng ta?”

Tuyên Thanh:???

Cái chày gỗ này, ta nói nhiều như vậy, ngài cũng chỉ nghe thấy cái này thôi sao?

Chẳng lẽ hắn là một thiếu niên chỉ biết coi trọng lòng tự trọng của mình?

Tuyên Thanh nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, trong lòng càng thêm cảm thấy bực bội, cáu kỉnh.

Long Khuyết nhìn Tuyên Thanh, hắn nói: “Tuyên Thanh, chuyện gì ngươi cũng có thể phân tích lợi và hại, đều có thể dùng lợi ích để an ủi chính mình, nhưng đối với ta mà nói, bất kỳ kẻ nào chiếm vị trí Yêu Hậu, cũng đều là kẻ thù, là kẻ thù của ta.”

Tuyên Thanh có chút kinh ngạc nhìn Long Khuyết, phải mất một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, “Ngươi nói ta tính kế, nói ta lãnh khốc, nói ta thỏa hiệp?”

Long Khuyết gật đầu, “Đúng, nhưng ta biết, ngươi là vì ta, vì cung Yêu Vương.”

Tuyên Thanh đột nhiên bật cười, nụ cười mang theo vẻ lạnh lùng trào phúng, “Ta lõi đời, ta tính kế, Long Khuyết, nếu ngươi thật sự nhớ mãi không quên được tỷ tỷ, thì lúc bị đoàn trưởng lão ép buộc, nên kiên định mà chọn không thành thân.”

“Ngươi cũng đã thành thân, bây giờ còn nói cái gì mà kẻ thù, người ta xứng đáng bị ngươi hận.”

“Ta tại sao phải lõi đời tính kế, ngươi đoán xem là vì cái gì, là bởi vì ngươi, ngươi không lõi đời không tính kế, ta phải tới tính kế, tới phân tích lợi và hại.”

“Bây giờ, ngươi lại nói ta lõi đời, ta tính kế, không có trái tim, Long Khuyết, chó điên cũng đừng có cắn loạn.”

Cái loại hành vi này của Long Khuyết giống như là, đàn ông vừa hy vọng người yêu xinh đẹp ôn nhu, thuần khiết lóa mắt, không dính khói lửa trần gian, lại vừa ném hết những việc vụn vặt củi gạo mắm muối cho cô, cuối cùng còn thất vọng mà nói, cô thay đổi rồi.

Đây chính là hành vi của tra nam.

Long Khuyết thấy Tuyên Thanh trở mặt, nói một số lời khó nghe, sắc mặt rất tức giận, lại có chút kinh ngạc cùng khó hiểu, giống như nghĩ tới cái gì đó, hắn nhìn Tuyên Thanh nói: “Tại sao ngươi lại nói chuyện thay nàng ta?”

“Ta nhớ rõ bên cạnh đứa trẻ kia có thị nữ thích ngươi, cho nên……”

Có đôi khi Long Khuyết rảnh rỗi không có việc gì làm, sẽ phóng thần thức ra ngoài, có đôi khi sẽ nghe thấy chủ tớ các nàng nói chuyện.

Liền nghe được các nàng nhắc tới Tuyên Thanh.

Tuyên Thanh:???!!!



Con mẹ nó ta thật sự hết nói nổi rồi!

Tuyên Thanh không nhịn được nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ vì một thị nữ mà phản bội ngươi, Long Khuyết ngươi đang vũ nhục ai vậy?”

“Chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, vẫn không đủ để ngươi tín nhiệm ta?”

Long Khuyết bị phun tào, cũng biết là mình đã quá đáng, liên tục xin lỗi, giơ tay đầu hàng.

Tuyên Thanh lại nói: “Ta phải về tộc Khổng Tước giải sầu.”

Hắn cảm thấy nếu mình còn tiếp tục ở lại cung Yêu Vương, sẽ tức chết.

Long Khuyết không có trái tim.

Hắn như là rất thâm tình với tỷ tỷ, nhớ mãi không quên tỷ tỷ, nhưng mà phần nhung nhớ này có thể kéo dài được bao lâu.

Hai đứa trẻ các ngươi ở cung Yêu Vương đánh một trận thừa sống thiếu chết đi, các ngươi muốn làm sao thì làm, đừng dính máu lên người ta.

Long Khuyết muốn nói lại thôi nhìn Tuyên Thanh đi rồi, muốn giữ lại, nhưng cuối cùng lại thở dài một hơi.

Hắn nhìn về hướng cung điện Yêu Hậu, trong lòng càng thêm chán ghét cái Yêu Hậu này, thật đúng là một cái tai họa, mới đến chưa được bao lâu, đã khiến hắn và Tuyên Thanh cãi nhau.

Nam Chi cũng không biết đôi bạn tốt này vì mình mà xảy ra hiềm khích.

Cô ăn xong chân giò Mai Ngọc mang về, vô cùng thỏa mãn, cô nói với Mai Ngọc: “Linh khí nơi này không tồi, chúng ta khóa cửa lại, tập trung tu luyện đi.”

Cô vẫn không đủ mạnh, ngay cả dì Nhụy cũng không đánh lại, dì Nhụy chỉ là một cái trưởng lão.

Còn không phải một trưởng lão rất mạnh.

Mai Ngọc cũng không phản đối, gật đầu, “Đều nghe theo ngươi.”

Mai Ngọc đóng cửa cung lại, suy nghĩ một chút rồi nói với Nam Chi: “Cái cung điện này là tổng quản sắp xếp cho chúng ta, rất gần điện Yêu Vương.”

Nam Chi: “Vậy chúng ta phải cảm ơn tổng quản.”

Mai Ngọc nở nụ cười, “Đúng, tổng quản thật sự là người tốt.”

Nam Chi gật đầu, “Nhìn đáng tin cậy hơn Long Khuyết.”

Là một người lớn đáng tin cậy.

Mai Ngọc: “…… Quân hậu, ngươi không thể nói quân thượng như vậy.”

Nam Chi: “Sau này ta sẽ không nói nữa.” Nói về hắn có ý nghĩa gì đâu.

Nói nhiều cũng cảm thấy đen đủi.

Hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng gà bay chó sủa trong tưởng tượng của Tuyên Thanh, khoảng thời gian này, cung Yêu Vương thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến mọi người có chút không quen.

Trước kia luôn nhìn thấy quân hậu đi tìm quân thượng, kiên định chờ đợi ngoài cung điện.



Bây giờ còn không thấy quân hậu bước ra cửa, cửa lớn đóng chặt, thi thoảng chỉ thấy Mai Ngọc tới phường thị mua đồ, những lúc khác, đều vô cùng an tĩnh.

Giống như lại trở về thời điểm quân thượng còn chưa đón dâu.

Mặt khác, Long Khuyết lại rất chật vật, bởi vì không còn Tuyên Thanh, cung Yêu Vương có công việc gì cũng đều đến tìm Long Khuyết giải quyết, làm Long Khuyết rất phiền muộn.

Hắn nổi giận với những người này, “Các ngươi không thể tự làm sao, đều là cóc ghẻ hết sao, chọc một chút mới động một chút, tự mình không thể làm được?”

Thời điểm khai triều, các trưởng lão cũng hỏi Tuyên Thanh đã đi đâu.

Trưởng lão Khổng Tước nói: “Tuyên Thanh trở về tộc, nói là muốn bế quan.”

Sắc mặt Long Khuyết rất khó coi, Tuyên Thanh là muốn mình phải tới tìm hắn sao?

Sau buổi hội triều, Long Khuyết hỏi thị vệ: “Cung điện cũ của Yêu Hậu đã sửa xong chưa?”

Thị vệ: “Đã sửa được rồi.”

Long Khuyết lập tức nói: “Bảo nàng ta dọn về đi.”

Nghĩ tới việc nha đầu kia ở cách vách với mình, trong lòng hắn vô cùng tức giận.

Thị vệ:……

Quân thượng đúng là rất chán ghét quân hậu, ngay cả ở bên cạnh cũng không cho ở.

Yêu giới có Yêu Vương và Yêu Hậu tình cảm thật là tốt, lúc nào cũng chướng mắt nhau.

Nam Chi và Mai Ngọc nghe thấy lời thị vệ nói xong, đều không nhịn được mà khinh bỉ Long Khuyết, thật đúng là con quỷ hẹp hòi.

Mai Ngọc hỏi Nam Chi: “Chúng ta phải dọn đi sao?”

Nam Chi cân nhắc thực lực của mình, có thể đánh bại Long Khuyết hay không, sau đó quyết đoán nói: “Trở về.”

Mai Ngọc:……

Tốc độ thay đổi quá nhanh.

Thị vệ thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỗ trợ thu dọn đồ.

Về tới trước cung điện, đừng nói Nam Chi không thích ứng, ngay đến cả Mai Ngọc cũng không thích ứng được, linh khí quá loãng.

Yêu Vương thật là độc ác, chỉ biết bắt nạt trẻ con.

Nam Chi nói: “Chúng ta tới bên ngoài điện Yêu Vương đi.”

Nam Chi cảm thấy mình ngày càng cần nhiều linh khí, giống như đã mở chốt, cần linh khí thỏa mãn nhu cầu.

Cái loại cảm giác này giống như đói bụng, bụng trống rỗng rất khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.