Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi liếc nhìn Mai Ngọc, cảm thấy Mai Ngọc đúng là cáo trạng tinh, hóa ra cáo trạng tinh lại khiến người ta chán ghét như thế này nha!

Khó trách tại sao Cao Chiêm lại ghét cô như vậy.

Đúng là mọi thứ đã thay đổi.

Nam Chi nghiêng đầu nhìn Mẫu Nhụy, “Ta không vui thì sao?”

Ngón tay thon dài của Mẫu Nhụy chọc vào trán Nam Chi, “Ngươi không thể giống trẻ con bình thường khi có nghi vấn liền nghiêng đầu, ngươi là Yêu Hậu tương lai, không thể giống tiểu hoa yêu bình thường được.”

Nam Chi:…… Ta là Yêu Hậu tương lai, thì ta sẽ không còn là trẻ con sao?

Có phải các ngươi có vấn đề không!

Nam Chi phản nghịch càng nghiêng đầu, cơ thể cũng lắc lư theo, nhìn mẫu đơn trưởng lão, “Ta bây giờ thích nói chuyện như thế này.”

Mẫu Nhụy hơi sững sờ một chút, dùng ngón tay sơn đỏ tươi búng nhẹ, quay đầu lạnh lùng nói với Mai Ngọc: “Ngươi chiếu cố Yên Phi như thế nào vậy, ra ngoài phơi nắng 10 ngày.”

Cái gọi là phơi nắng mười ngày, là phơi nắng ở thời điểm mặt trời lên cao nhất, khốc liệt nhất, không được dùng bất cứ thứ gì che đậy, đối với thực vật mà nói, là vô cùng thống khổ.

Mai Ngọc lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha, “Trưởng lão, nô tỳ sai rồi, xin hãy tha cho nô tỳ.”

Nàng quỳ đi tới bên cạnh giường ngọc, nói với Nam Chi: “Yên Phi, Yên Phi, cầu xin ngươi cầu tình cho ta.”

Nam Chi càng nghiêng cơ thể hơn nữa, không nói gì.

Mai Ngọc thấy vậy sắc mặt cực kỳ hoảng sợ, bị kéo đi rồi.

Vẻ mặt Mẫu Nhụy cực kỳ sắc bén, quay đầu lại nhìn Nam Chi, vẻ mặt hơi dịu lại một chút, “Sao vậy?”

“Sao hôm nay ngươi lại không vui?”

Nam Chi nhìn Mẫu Nhụy, “Ta không muốn làm Yêu Hậu.”

“Không được, tiểu cô nương của ta.” Mẫu Nhụy lắc đầu, dịu dàng từ chối Nam Chi, “Ngươi là Yêu Hậu tương lai, là Yêu Hậu của toàn bộ Yêu giới, cũng liên quan tới vinh quang của tộc Hoa yêu, trên vai ngươi gánh vác rất nhiều trách nhiệm, không thể tùy hứng như vậy.”

Nam Chi: “Người lớn các ngươi không làm việc, lại giao cho một đứa trẻ.” Sao các ngươi lại vô liêm sỉ như vậy?

Mẫu Nhụy:……

Lời này Mẫu Nhụy không thể đáp trả.

Nàng chỉ nói: “Đây là thiên mệnh.”



“Mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh của riêng mình, Yên Phi, sứ mệnh của ngươi là trở thành Yêu Hậu của Yêu giới.”

Nam Chi:……

Ta tin ngươi cái quỷ, đến cuối cùng Yên Phi tỷ tỷ cũng không thể trở thành Yêu Hậu.

Cái gì mà sứ mệnh với không sứ mệnh.

Mẫu Nhụy ôm Nam Chi vào lòng an ủi, mùi hương nồng đậm kia bao phủ lấy Nam Chi, “Ta biết như vậy rất vất vả, nhưng mà, trở thành Yêu Hậu chính là phải vất vả như vậy, đằng sau vinh quang đều là máu và nước mắt.”

Nam Chi ngửi mùi hương hơi muốn hắt xì, cũng biết không thể phản kháng, cũng lười nói tiếp.

Mẫu Nhụy thấy đứa trẻ đã bình tĩnh trở lại, buông lỏng cô ra, nói: “Hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi, ta thấy ngươi quá mệt, ngày mai lại bắt đầu.”

Nam Chi: “Được.” Cho dù chỉ một canh giờ tự do, cũng là kiếm được.

Tròng mắt Nam Chi xoay chuyển, trông rất linh động tinh ranh, Mẫu Nhụy từ trên cao nhìn xuống biểu cảm của đứa trẻ, muốn biết cô muốn nói gì.

Nam Chi hỏi: “Dì Nhụy, quân thượng đang ở đâu vậy?”

Mẫu Nhụy nhướng mày hỏi: “Như thế nào, ngươi muốn gặp Yêu Vương?”

Nam Chi liên tục gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, ta muốn gặp.”

Yêu Vương trông như thế nào nha?

Mẫu Nhụy lại nói: “Ta rất vui khi ngươi chủ động muốn thân cận với Yêu Vương, nhưng mà, bây giờ ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, Yêu Vương sẽ không đi thích một đứa trẻ con, nỗ lực lớn lên đi, chăm chỉ tu luyện.”

Nam Chi thất vọng mà ồ một tiếng, “Ta sẽ chăm chỉ tu luyện.”

Mẫu Nhụy gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng, nàng ra khỏi phòng, nhìn thấy Mai Ngọc đang quỳ gối ở giữa sân, giờ phút này mặt trời lên tới đỉnh đầu, nắng chói chang, Mai Ngọc vốn dĩ thể lạnh, bây giờ đã bị phơi tới nóng bừng.

Mai Ngọc nhìn thấy Mẫu Nhụy, lập tức quỳ gối đi tới trước mặt Mẫu Nhụy, liên tục dập đầu, “Trưởng lão……”

Mẫu Nhụy từ trên cao nhìn xuống cái hoa yêu này, yêu hoa mai có pháp lực rất thấp kém, ở trước mặt thủ lĩnh của gia tộc, run lên bần bật.

Mẫu Nhụy mở miệng nói: “Ngay cả một đứa trẻ cũng không thể trông chừng cho tốt, ngươi còn có ích lợi gì?”

Mai Ngọc dập đầu, chỉ có thể nói: “Nô tỳ vô năng, nô tỳ vô năng.”

Mẫu Nhụy cúi người xuống, nắm lấy cằm Mai Ngọc, dùng sức, khuôn mặt Mai Ngọc tái nhợt vì đau đớn, lại không dám phát ra tiếng kêu.

“Lần sau ta tới, ta muốn nhìn thấy một Yêu Hậu đủ tư cách, sẽ không náo loạn nói không muốn làm Yêu Hậu.”

“Nô tỳ đã biết.” Mai Ngọc lập tức nói.

Lúc này Mẫu Nhụy mới thong thả ung dung đi rồi, trên người nàng mặc hồng y hoa lệ, thêu hoa văn ánh vàng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, tà váy dài kéo trên mặt đất.



So với nha đầu Yên Phi non nớt, Mẫu Nhụy mỹ lệ như thế, phong hoa tuyệt đại như thế, càng thích hợp làm một cái Yêu Hậu hơn.

Nhưng nàng lại không, mà cùng với các trưởng lão khác trong Yêu tộc đề cử Yên Phi trở thành Yêu Hậu tương lai.

Dưới ván cờ lợi ích, tiểu nha đầu Yên Phi trở thành Yêu Hậu tương lai.

Nam Chi đứng ở cạnh cửa, nhìn Mẫu Nhụy đi rồi, lại nhìn Mai Ngọc đang khó chịu vì bị phơi dưới nắng, trong lòng thầm nghĩ, phải làm thế nào mới có thể khiến cuộc sống của mình dễ chịu hơn một chút.

Ngày nào cũng bị quy định phải cười như thế nào, ngủ như thế nào, ăn cơm như thế nào, đối mặt với Yêu Vương như thế nào.

Ta chính là một người máy.

Bọn họ muốn biến ta thành người máy, nhưng người chính là người, sao có thể giống người máy được.

Mai Ngọc nhìn thấy Nam Chi đang đứng cạnh cửa, ngay cả giày cũng không đeo, lập tức nói: “Yên Phi, mau đeo giày vào.”

Nam Chi đi tới dưới mái hiên, ánh mặt trời sáng ngời chói mắt, mặt trời ở Yêu giới thật lớn, Nam Chi hỏi: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi có khó chịu không?”

Nam Chi còn chưa đứng dưới ánh mặt trời đã cảm thấy rất khó chịu, linh lan pha lê sinh trưởng ở môi trường âm u ẩm ướt, thậm chí còn không cần quang hợp, càng trong góc tối càng trong suốt, tỏa ra ánh sáng thần bí màu trắng vô cùng hấp dẫn.

Mai Ngọc không thích nóng, Nam Chi cũng không thích, thậm chí cô còn không dám vươn chân nhỏ ra ánh nắng để thăm dò, đứng dưới mái hiên râm mát hỏi Mai Ngọc có khó chịu không.

Mai Ngọc:……

Ta vô cùng hoài nghi ngươi đang cố ý, sao có thể không khó chịu được.

Mai Ngọc miễn cưỡng cười nói: “Nô tỳ không khó chịu.”

Nam Chi ồ một tiếng, xoay người về phòng, đi đến giường ngọc nằm xuống, wow, thật là thoải mái, thật là mát mẻ.

Không có người nhìn, Nam Chi có thể tùy ý xoay người, Nam Chi giống như một chiếc bánh lăn qua lăn lại trên giường ngọc, cảm nhận được giường ngọc tỏa ra linh khí, Nam Chi nhanh chóng hấp thụ.

Mặc kệ thế nào, cho dù có muốn chạy trốn, cũng cần rất nhiều sức lực.

Trải qua mấy thế giới, Nam Chi hiểu ra một đạo lý, đó chính là lấy trứng chọi đá, cô là trẻ con, không thể đấu lại người lớn.

Như vậy phải biến mình thành một người khiến người lớn chán ghét, có sức mạnh ngang bằng với bọn họ, mới có thể làm được điều mình muốn.

Ai nha!

Thế giới này có thể tu luyện, Nam Chi thích tu luyện nha, chỉ cần đánh thắng được nhiều người, là có thể chạy nhảy khắp nơi.

Ta đánh thắng được ngươi, ngươi phải nghe lời ta.

Còn mấy trăm năm nữa Yêu Vương mới gặp được nữ nhân người phàm kia, thời gian mấy trăm năm cũng đủ cho Nam Chi tu luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.