Edit: Kim
Gặp chuyện không giải quyết được thì tìm người lớn, Nam Chi nói với Phó Văn Âm: “Mẹ, con muốn trốn ra ngoài, tìm người tới bắt hắn.”
Phó Văn Âm cũng không biết nên làm thế nào, nàng nói: “Nhiều người như vậy, chúng ta không ra ngoài được.”
Đã lâu như vậy, vẫn không có người tìm được các nàng, là Cao Chiêm quá lợi hại, hay người phía triều đình quá vô dụng.
Phó Văn Âm không nhịn được mà nghĩ, Cao Chiêm sẽ không thật sự tạo phản thành công đi.
Thời điểm hắn còn là thế tử hầu phủ, còn muốn làm gì thì làm, nếu trở thành hoàng đế, càng là không có ai có thể kiềm chế được hắn.
Cũng quá đáng sợ đi.
Nam Chi nói: “Con có thể nghe thấy tiếng động, bên ngoài không chỉ có lính canh, mà còn có cả ám vệ.”
Phó Văn Âm: “Sao lại có nhiều người như vậy được?’
Cao Chiêm đã nghèo túng thành như vậy, nhưng mà vẫn có thể lợi hại như vậy.
Phó Văn Âm chạm vào cây trâm cài trên đầu, cây trâm rất tinh tế đẹp đẽ quý giá, là trong khoảng thời gian này Cao Chiêm đưa tới đây, Cao Chiêm ra sức lấy lòng Phó Văn Âm.
Ăn mặc ngủ nghỉ đều là những thứ tốt nhất, Phó Văn Âm cầm cây trâm nói với con gái, “Đợi lát nữa ta dùng trâm đâm chính mình, con nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.”
“Mẹ!” Nam Chi khiếp sợ nhìn Phó Văn Âm, “Mẹ muốn làm tổn thương chính mình sao, rất đau nha!”
Dùng dao nhỏ chắt qua da một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3500875/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.