Edit: Kim
Cao Chiêm ở trong lao ngục, đương nhiên không được tắm rửa, giờ phút này, trên người hắn tản ra một cỗ mùi chua chua nhàn nhạt, là từ mồ hôi, từ đồ ăn hư thối, thậm chí có cả mùi máu tươi thối nát, mùi hương vô cùng phức tạp.
Căn phòng không lớn, chẳng bao lâu, cả căn phòng đều bị mùi hương này bao trùm, Nam Chi cảm thấy mũi mình cay xè.
Mùi hương nồng như vậy sao hắn có thể trốn thoát được, chỉ cần một con chó là có thể tìm được.
Cao Chiêm thở dài, giọng nói nghẹn ngào nặng nề, khàn khàn giống như tiếng cát sỏi ma sát vào nhau, “Sao, nhìn thấy ta các ngươi không vui sao?”
Phó Văn Âm nói: “Cao Chiêm, ngươi hận ta thì giết ta đi, tha cho Mạn Nhi, Mạn Nhi là con gái ngươi.”
Giọng Cao Chiêm êm ái vững vàng, “Lúc này nàng mới nghĩ tới việc nó là con gái của ta, Văn Âm, ta biết nàng hận ta, nhưng mà, tại sao các ngươi lại phải hủy hoại hầu phủ, là ta có lỗi với nàng, tổn thương nàng, nhưng những người khác trong hầu phủ vô tội.”
“Nàng có bao giờ nghĩ tới những người khác trong hầu phủ không, bọn họ vô tội như vậy.”
“Nàng hận ta, đánh chết ta cũng được, nhưng đừng liên lụy tới những người khác, những người khác trong hầu phủ không làm gì cả, nhưng đều vì nàng mà không thể đứng dậy được.”
“Ta rơi vào tình trạng này là do ta gieo gió gặt bão, nhưng những người khác thì sao.”
Phó Văn Âm bị bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3496003/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.